Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Chương 8 : Chuẩn Bị Thị Tẩm

Ngày đăng: 22:10 19/04/20


Phượng Hoàng Cung,



“Nương nương, tối nay hoàng thượng nghỉ ở Phong Lữ Cung của Liễu chủ tử”- Nha hoàn Xảo Nhi nhỏ giọng nói.



Lý Na thở dài một cái, sau đó lại nhẹ giọng phân phó:



“Truyền xuống dưới, hôm nay phi tần các cung không ai được phép đến Phong Lữ Cung quấy rối”



Xảo Nhi nhìn chủ tử nhà mình cũng khẽ thở dài một tiếng, liền lui ra.



Mà lúc này trong Nguyệt Thanh Cung, Vân quý phi khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó nhíu mày, lại ném ly trà xuống đất ‘xoảng’ mảnh sứ văng tung tóe.



“Tiểu thư”- Nha hoàn Hạ Nhi sợ hãi kêu lên, nàng biết tiểu thư vì sao tức giận, lúc tiểu thư vào cung, đến tận mười ngày sau mới thấy hoàng thượng đến, rồi từ lần đó đến nay cũng không thấy hoàng thượng lật bài tử của tiểu thư.



Vân Nguyệt biết mình nhất thời xúc động nên lại cố đè nén tâm tình, hắng giọng nói:



“Không sao, ngươi đi đổi ly trà khác đến đây.”



Hạ Nhi lui ra, Vân Nguyệt híp híp mắt, sắc mặt âm trầm, nghiến răng ‘Liễu Khuynh Nhan, một tiện nhân ngu xuẩn, hung hăng, hống hách, chỉ là một bao cỏ được tướng phủ chống lưng lại muốn đấu với bổn cung, tốt nhất là ngươi yên phận còn không thì chờ chết đi.’



--- ------ -------Ta là đường phân cách Vương Phủ---- ------ ------



“Gia, đây là hỉ phục, người xem có cần…..”- Tỳ nữ nhìn sắc mặt đầy hắc tuyến của gia nhà mình nên dè dặt hỏi.



“Không cần, mang xuống đi”- Vũ Văn Trác khoát tay, lạnh giọng cắt ngang lời.



‘Hoa từ đâu?



Hoa ở đâu?



Từ yêu hoa nở,



Từ sầu hoa phai
Trời nhá nhem tối, Chính Đức đế buông tấu chương hỏi Tiểu Thuận Tử:



“Bây giờ là giờ nào rồi?”



“Giờ Tuất rồi, thưa vạn tuế gia”



“Đến Phong Lữ Cung đi”



Ngày đó gặp nàng ở vương phủ, sự thay đổi khác xa với trí nhớ của hắn, thưở nhỏ, hắn thường đến phủ tướng quân, tranh thủ lúc Liễu tướng quân ở nhà để học thêm võ và mưu lược quân sự, nha đầu này thường gọi hắn ‘thái tử ca ca’, sau khi hắn lên ngôi lại gọi ‘hoàng đế ca ca’, nàng nói năng liếng thoắt, hắn cũng không quan tâm lắm.



Nhưng hôm ở yến tiệc, nàng lúc tĩnh lặng quan sát xung quanh, rồi có khi lại thả hồn đi đâu đó không quan tâm đến mọi thứ, hoàn toàn không nhìn đến tam đệ, cả lúc tam đệ nói muốn thú Liễu nhị tiểu thư, hắn còn tưởng nha đầu này sẽ không giữ nổi vẻ tĩnh lặng nữa, thế mà nàng vẫn im lặng. Lúc ra ngoài, thái hậu hỏi đến, hắn cứ nghĩ là nàng sẽ khóc lóc, kể lể, nhưng nàng chỉ đau lòng đỏ mắt, cắn môi, bộ dạng thật khiến người ta thấy xót.



Đối với nha đầu này hắn bỗng sinh chút hứng thú.



--- ------ ------ ------Ta là đường phân cách phòng the---- ------ ------ ----



“Có ai đi ngủ lại cắm mấy ngàn cây trâm trên đầu, đắp mấy trăm lớp phấn trên mặt, đổ mấy chục lớp dầu bóng lên tóc hay khônghay không?”



“Chủ tử, hôm nay người thị tẩm”



“Ta hỏi Bích Dao này, trong cung có quy định ‘thị tẩm là phải bôi bôi trét trét như vậy sao?”



“Không có thưa chủ tử, nhưng mà …”



“Vậy được rồi, lui xuống hết đi”- Người nào đó không kiên nhẫn khoát tay. Thời tiết oi bức làm vậy khác nào tự làm khổ mình.



Chính Đức đế đến nhưng không cho nô tài thông báo, một đường vào đến phòng trong, lại nghe thấy một đoạn đối thoại này. Khi nha hoàn trông thấy hắn, hắn lại ra hiệu tất cả im lặng lui xuống. Nhàn nhã ngồi ở bàn tròn trong phòng quan sát.



Mà người nào đó nghe thấy xung quanh im lặng như tờ, liền nâng tay che miệng ngáp dài, hôm nay nàng còn chưa có ngủ trưa đâu. Tiếp tục cầm lấy lược chải tóc, búi cao lên cố định bằng một cái trâm bạc, rồi cầm khăn ướt, lau mặt xua cơn buồn ngủ. Xong hết lại đứng lên, phủi phủi y phục trên người, hôm nay nàng mặc cái áo lụa màu thiên thanh đơn giản.



Xoay người định ra ngoài cầm đèn đứng chờ hoàng thượng đến, như mấy tiểu thuyết ngôn tình miêu tả, phải biết muốn làm sâu gạo phải biết lấy lòng người phát gạo nha.