Cuối Con Đường Tình
Chương 13 :
Ngày đăng: 01:55 19/04/20
Lạc Thập Giai liên tục đạp chân ga, trên chữ số đồng hồ đo kilomet không ngừng bị kéo lên cao, cô muốn rời khỏi chỗ này thật nhanh.
Cảm giác sợ hãi này chẳng khác nào cái bóng luôn theo sát bên người cô, cho dù đã bao nhiêu năm qua không còn chính diện nghênh chiến với nó, nhưng cô vẫn hoảng sợ như cũ.
Vẫn chưa qua ba mươi phút sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi với chú Chu, Lạc Thập Giai đã nhận được điện thoại của Loan Phượng.
Loan Phượng chính là mẹ của Lạc Thập Giai, một năm bà không gọi cho cô quá hai cuộc.
Lạc Thập Giai nhận điện thoại ngay trong xe, giọng nói của Loan Phượng truyền ra từ auto audio (dàn loa trên xe hơi), cảm giác rờn rợn càng thêm mãnh liệt, chẳng khác nào loài cỏ Mạn Đằng đeo bám dai dẳng, dần dần bao trùm lên Lạc Thập Giai.
“Nghe chú Chu nói, con vừa trở về?”
Lạc Thập Giai nín thở, không nói gì. Loan Phượng cũng chẳng buồn chẳng giận, giọng nói như làm nũng, “Vì sao không quay lại thăm mẹ?”
Mẹ? Cái từ này khiến Lạc Thập Giai cảm thấy rất châm chọc.
“Đêm nay con về nhà nhé, để mẹ gọi chú Diêm đến nhà chơi, cả nhà chúng ta dùng chung một bữa cơm.”
Vừa nghe nhắc đến cái tên của cơn ác mộng đó, Lạc Thập Giai cũng có chút phản ứng. Lòng hận thù bị chèn ép cuối cùng biến thành cơn tức từ trong lồng ngực xông thẳng ra bên ngoài làm cho giọng nói càng thêm khắc nghiệt, thanh âm ấy hầu như được rít qua từng kẽ răng, “Ai là người một nhà với ông ta?”
Loan Phượng cố gắng duy trì giọng nói ôn nhu và nghiêm túc. Bà khẽ thở dài một hơi ở bên kia đầu điện thoại. Tiếng thở dài phát ra từ auto audio lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp trong xe đập vào người Lạc Thập Giai, đầy u oán, “Cả năm nay ông ấy không đến thăm mẹ, có lẽ đã tìm được người mới rồi, hiện giờ ông ấy có tiền có địa vị, mà mẹ thì đã già.”
Thanh âm của Loan Phượng nhàn nhạt, tựa hồ đang khuyên nhủ đang an ủi, nhưng mơ hồ mang theo vài phần cầu xin: “Thập Giai, trước giờ ông ấy vẫn luôn yêu thương con, đối xử với con chẳng khác nào con gái ruột, con về, chắc chắn ông ấy sẽ đến.”
Lạc Thập Giai lạnh lùng cười. Lời này được thốt ra từ trong miệng mẹ của cô, cô chỉ thấy khinh miệt.
****
Bao nhiêu năm chưa trở lại nơi này? Mười hai năm? Hay là mười ba năm?
“Ông ba ba kia của em là người chẳng may mắn.” Trong giọng nói của Diêm Hàm có mang theo hàm ý châm chọc, “Em muốn đi, tôi sẽ để em đi, chờ em trở về, hai ta lại bàn tiếp.”
Những bụi hoa cây cối mờ ẩn trong đêm tối, lẳng lặng nằm san sát ở hai bên đường. Đèn đường kiểu Âu mờ nhạt yếu ớt, làm cho con đường này trông có vẻ vừa đáng sợ vừa dài dằng dặc.
Lạc Thập Giai dừng bước, quay đầu lại nhìn Diêm Hàm, đáy mắt lộ vẻ trào phúng: “Tôi với ông chẳng có gì để nói.”
Trên khuôn mặt của Diêm Hàm đã hằn lên một vài vết tích của năm tháng. Khóe mắt ông đã có những nếp nhăn nhợt nhạt, khi cười to lên, nếp nhăn càng rõ ràng hơn, nhưng những điều này cũng không ảnh hưởng dáng vẻ đàn ông thành thục toát ra từ trên người ông.
“Bất kể cái tên họ Trầm, hay là tên họ Trình, những tên đàn ông tầm thường đó, sao thích hợp với em?”
Lạc Thập Giai ghét cay ghét đắng cái giọng nói khinh miệt khi ông nhắc đến cuộc sống của cô, phủ định tất cả của cô. Cô có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của ông, mà ẩn ý này, cho dù cô có chạy trốn đến bất cứ chỗ nào, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của ông.
Hai tay cô nắm chặt, ánh mắt nhìn ông ta cũng biến thành oán độc, cô lạnh lùng cười, “Vậy thì, một ông lão như ông càng không thích hợp.” Cô cố ý cay nghiệt mà nói: “Thôi bỏ đi, chú Diêm, chú còn làm được không? Chỉ sợ không đủ đáp ứng nhu cầu của giới trẻ như tôi.”
Chỗ Diêm Hàm đang đứng là dưới một gốc cây gừa (cây si) cành lá sum sê che phủ cả những bụi hoa xung quanh, che khuất luôn những tia sáng yếu ớt từ ánh đèn đường đang cố soi lên đỉnh đầu của ông. Vẻ mặt ông vẫn không có thay đổi gì, chẳng qua mấy bóng cây lượn lờ đã làm cho vẻ mặt của ông càng thêm đáng sợ.
Mặc kệ Lạc Thập Giai thốt ra bao nhiêu lời khó nghe, từ đầu đến cuối ông vẫn nở nụ cười nhạt, nhưng nụ cười kia lại đem đến cảm giác khiếp sợ.
“Thập Giai, em cho rằng mình có thể thoát được tay tôi sao?”
Lạc Thập Giai ngừng thở, vẫn tỏ ra cứng cỏi, khí thế không chịu thua trước ông, “Không, tôi không định tiếp tục chạy nữa, chờ tôi từ Khu tự trị Ninh Hạ trở về, tôi sẽ yên ổn sống ở đây.”
Lạc Thập Giai lạnh lùng liếc mắt nhìn căn biệt thự như lao ngục vẫn đứng sừng sững ở phía xa xa, “Sau này, hai tư sáu ông đến chỗ mẹ tôi, ba năm bảy thì ở chỗ tôi, chủ nhật tùy ông. Cứ thế đi, vậy được chưa, ông Diêm?”
Lạc Thập Giai giống như một con nhím đang xù hết tất cả lông nhọn trên người mình lên. Diêm Hàm đã quen nhìn thấy cô như vậy, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt. Ông ngẩng đầu muốn đụng vào tóc Lạc Thập Giai, Lạc Thập Giai chán ghét lui về phía sau.
“Tôi biết em hận tôi.” Giọng của Diêm Hàm vẫn mang theo vẻ cưng chiều nhàn nhạt, nhưng cũng mang theo tàn nhẫn cướp đoạt, “Nhưng, phải làm sao đây, Thập Giai? Tôi không khống chế được chính mình, tôi rất yêu em.”