Cuối Con Đường Tình
Chương 28 :
Ngày đăng: 01:55 19/04/20
Lạc Thập Giai vẫn đưa mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Trầm Tuần, cảm thấy đôi mắt đen rõ ràng ấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Hóa ra bọn họ thực sự đã bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy, thật kỳ lạ, sống trong cùng một thành phố thế nhưng chưa từng chạm mặt nhau, bước chân ra khỏi Thâm Quyến, Trung Quốc rộng lớn như vậy mà bọ họ lại gặp lại ở trên đường.
Nếu thật sự đã định trước xa nhau phải xa nhau, cớ sao ông trời lại cho bọn họ gặp lại nhau, có ý gì đây?
Năm đó, lúc Trầm Tuần bị đuổi học, Lạc Thập Giai bối rối hoang mang, đầu óc quay cuồng ngơ ngẩn chẳng khác nào cái xác không hồn, cô liều mạng chỉ mong giữ lại tiền đồ cho anh, thế nhưng, hóa ra anh chưa từng xem trọng những thứ này, vậy những gì cô đã làm, chẳng phải đã đổ sông đổ bể rồi sao?
Cô cũng từng đi tìm Trầm Tuần, thế nhưng ngay khi cô khó chịu nhất cũng không cam lòng nhất, thì tất cả đã quá muộn, bạn cùng phòng của anh nói với cô rằng: “Trầm Tuần đã dọn ra ngoài sống, bạn gái của anh mang thai, hai người họ kết hôn rồi.”
Bước qua nhiều tiếc nuối, cô mang tâm trạng hoang mang sợ hãi bước đến tương lai, nếu như có thể, cô muốn quay trở về, nhưng đây là chuyện hoàn toàn không thể, cho nên vẫn cố tỏ ra đần độn tiếp tục bước về phía trước.
Xém chút nữa thì cô đã kết hôn cùng Trình Trì, anh kết thúc cuộc hôn nhân với Chu Tư Viện. Cuộc sống của hai người họ ở Thâm Quyến cũng không thể xem là tốt.
Nếu như bọn họ đều gặp được người tốt, cả đời này cứ yên ổn trôi qua như vậy, phải chăng khi gặp nhau cũng không còn rung động?
Lạc Thập Giai nghĩ như vậy, cảm thấy có vài phần may mắn.
Trầm Tuần nặng nề thở ra một hơi, lướt qua người Lạc Thập Giai nằm xuống, anh đưa lưng về phía Lạc Thập Giai. Lạc Thập Giai lắng nghe tiếng hít thở vang lên ở bên cạnh, cũng trở mình, hai người cứ như vậy đưa lưng về nhau, không ai nhìn thấy vẻ mặt của người kia.
Khi chuyện hỏa hoạn còn đang sôi sục thì mối quan hệ giữaTrầm Tuần và Lạc Thập Giai cũng dấy lên nhiều lời đồn đãi không hay. Bởi vì giáo viên chủ nhiệm không trực tiếp nhắc đến những tin đồn vô căn cứ này với Lạc Thập Giai, Trầm Tuần trở thành trung tâm của cơn lốc, bị giáo viên phát thông báo về gia đình. Mẹ Trầm Tuần nghe nói con trai là kẻ tình nghi phóng hỏa, không kịp nói tiếng nào đã ngã lăn ra xỉu. Đến đêm, khi mẹ Trầm Tuần tỉnh lại vội gọi anh về nhà, Trầm Tuần không thể không nghe theo.
Trước khi đi, anh hẹn gặp Quản Tiêu Tiêu, anh sợ cô ta lại tiếp tục gây sự với Lạc Thập Giai. Ra khỏi trường học, anh lo lắng mình không thể che chở được cho cô.
Quản Tiêu Tiêu đến nơi hẹn đúng giờ, nhưng trên mặt từ đầu đến cuối đều nở nụ cười hả hê: “Nghe nói giáo viên chủ nhiệm đã cho gọi anh lên, anh nhảy vào phòng ký túc xá của tụi này? Anh nói xem, sao anh lại xui như vậy chứ? Chẳng có lấy một người đứng ra làm chứng thì làm sao có ai chịu tin.”
“Không liên quan tới cô.”
“Trầm Tuần, mấy ngày nữa thầy chủ nhiệm cũng sẽ gọi tôi lên hỏi sự việc hôm đó, nếu như thầy giáo hỏi tôi rằng, tại sao Trầm Tuần lại có mặt trong phòng ngủ của tụi này, anh đoán xem tôi sẽ trả lời như thế nào?” – Quản Tiêu Tiêu tỏ ra thách thức: “Nếu như tôi nói với thầy giáo chủ nhiệm rằng, anh thường xuyên đến phòng ký túc xá hẹn hò với Lạc Thập Giai, đã bị chúng tôi lên tiếng nhắc nhở nhiều lần rồi, thì giáo viên chủ nhiệm sẽ nghĩ sao?”
“Hai người cứ ra đi, em ở lại chăm sóc cho cô ấy.” – Thấy hai người khó xử, Lạc Thập Giai chủ động đứng ra dàn xếp, muốn giảm bớt gánh nặng cho họ.
Trầm Tuần mím môi, trầm mặc như cũ, im lặng trước đề nghị của Lạc Thập Giai.
“Trầm Tuần đi đi, tôi ở lại chăm sóc Trường An. Nếu thực sự bị phù phổi, cho dù cậu ở lại cũng chẳng giải quyết được gì.” – Hàn Đông nói với Trầm Tuần.
Vẻ mặt của Lạc Thập Giai hơi khó hiểu, mắt cô sáng như đuốc, nhìn sang hai người bọn họ, làm cho cả hai đều thấy bối rối. Cô im lặng hai giây, cuối cùng nhàn nhạt nói: “Trong lều có bốn cây cột, đè sập một mảnh tường rào, cây đều mục cả rồi, vốn dĩ đã rất nguy hiểm, lần này coi như là không may. Hiện tại thiếu người, đàn ông đều ra ngoài giúp đỡ cả, hai anh cứ coi như ra ngoài cũng phải để ý chút, đừng làm quá khuya, bà chủ nhà trọ cũng nhờ vả nhiều người lắm, tranh thủ làm xong trước lúc trời tối.”
“…”
Trường An ngủ mê man chẳng hay biết gì. Ba người trong phòng lại không nói thêm gì nữa, không gian chợt tĩnh lặng như chết.
Ánh mắt Lạc Thập Giai dần dần nghiêm túc, một lúc lâu, cô lại hỏi: “Hai anh sợ tôi sẽ làm hại cô ta sao?”
Không đợi câu trả lời, Lạc Thập Giai khinh thường xùy một tiếng: “Tôi là một luật sư, có ngốc cũng không đích thân động thủ.”
Hàn Đông không ngờ ngay cả suy nghĩ này trong đầu bọn họ cũng bị cô lột trần, nhất thời bối rối không biết làm sao: “Tôi không có ý này.”
Lạc Thập Giai không muốn nói nữa: “Tùy hai anh, vậy tôi đi giúp bà chủ quán.”
Trầm Tuần thấy Lạc Thập Giai giận thật, xoay người muốn đi. Vội vã giữ lại, ép cô quay về.
“Chúng ta đi.” – Anh hùng hồn căn dặn Lạc Thập Giai: “Phù phổi rất nguy hiểm, em ở đây coi chừng, đừng bỏ đi đâu, nếu có chuyện gì phải lập tức báo cho bọn anh biết.”
Lạc Thập Giai mím chặt môi, vẫn tỏ ra kiêu ngạo như cũ. Hai tay cô khoanh trước ngực, không hề động cũng không rời đi, chỉ lạnh lùng nhìn Trầm Tuần.
“Trầm Tuần, phải chăng đến phiên em hỏi, trong mắt anh, rốt cuộc em là hạng người gì?!”