Cuối Con Đường Tình
Chương 46 :
Ngày đăng: 01:55 19/04/20
Làm luật sư nhiều năm, Lạc Thập Giai cho là mình đã không còn động tâm với những chuyện thế này, nhưng mà sự thực chứng minh, cô vẫn là một người bình thường, mặc dù cô đã biết, cũng nghe nói qua nhiều vụ án lạ lùng, thế nhưng khi tận mắt chứng kiến, cô vẫn chẳng khác gì mọi người, đều có phẫn nộ và bi thương.
“Con của cô, nếu biết cô lấy mạng người khác để giữ mạng của nó, chúng nó sẽ vui vẻ sao?”
“Mẹ….” tiếng gọi từ trong nhà chính lại vang lên, cắt đứt luồng suy nghĩ của bà ta, bà ta cúi đầu lau nước mắt, cũng không nhìn Lạc Thập Giai nữa, khiêng ky đi ra ngoài.
Khoảng chừng nữa tiếng sau, bà ta bưng một tô mỳ đến.
Bà không dám mở trói cho Lạc Thập Giai, sợ Lạc Thập Giai chống lại hoặc sẽ chạy trốn, cho nên cầm chiếc đũa định đút cho cô ăn, Lạc Thập Giai từ đầu tới đuôi đều trừng mắt nhìn bà ta, chẳng buồn há miệng ăn thứ bà ta mang tới.
Bà ta đút một hồi, thấy Lạc Thập Giai không ăn, cũng buông đũa, “Tùy cô.”
Sau đó đứng dậy định đi, Lạc Thập Giai vội gọi lại:
“Chờ một chút.”
Bà ta nghe tiếng gọi bèn quay đầu lại.
“Rốt cuộc bà đang muốn làm gì?” Lạc Thập Giai hỏi: “Bà muốn Trầm Tuần tới đây để làm cái gì?”
Thấy bà ta không nói lời nào, Lạc Thập Giai lại nói, “Trầm Tuần không có tiền, tôi có. Cô thả tôi ra, tôi sẽ đưa cho cô.”
“Cô đã biết chuyện Trường Trì, sẽ không đưa tiền cho tôi, Trầm Tuần cũng sẽ không.” Bà ta chưa ngốc đến mức lú lẫn, mà phân tích mọi chuyện rõ ràng, “Tôi thả cô ra, các người sẽ báo cảnh sát, tôi cũng sẽ bị bắt, cho nên tôi không thể đồng ý chuyện đó với cô. Cô Lạc, cô yên tâm, nhất định tôi sẽ ra tự thú, thế nhưng tôi cần khoản tiền kia. Anh Lý quay về, làm xong phẩu thuật, tôi sẽ đi đầu thú.”
“…”
Kể từ giây phút Trầm Tuần nhận được điện thoại, trời đất như xoay chuyển.
Lục tung mọi ngõ ngách suốt mấy tiếng đồng hồ, chuyện Lạc Thập Giai bị mất tính khiến cho Trầm Tuần suy đoán nhiều khả năng không may, rốt cuộc sự thật bất thình lình chứng thực suy nghĩ của anh là đúng, khiến anh như muốn nổ tung.
Chuyện trong nhà kế toán Lý còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của Trầm Tuần. Một thôn phụ trầm mặc ít nói lại có thể lặng lẽ bắt cóc Lạc Thập Giai, đồng thời còn nhốt lại, uy hiếp, Trầm Tuần cố gắng xâu chuỗi tất cả các sự việc lại một lần nữa.
Trầm Tuần sợ gây thêm rắc rối sẽ ảnh hưởng sự an nguy của Lạc Thập Giai, bị kẻ xấu uy hiếp, thế nhưng anh không báo công an, một mình lao xe đi suốt hai tiếng, suốt đoạn đường chỉ biết tăng tốc, phóng thẳng đến cái sân rách nát ở nơi heo hút cách xa thôn xóm của gia đình kế toán Lý.
Trầm Tuần cứu được Lạc Thập Giai. Vợ kế toán Lý đã mất con át chủ bài, tự biết tình cảnh của mình, không nói gì cũng cũng không có phản kháng cái gì.
Bà ôm thật chặt đứa con suy yếu của mình, trầm mặc rơi nước mắt.
Hình ảnh kia, để cho Lạc Thập Giai vừa tức vừa thương.
Lúc cảnh sát đến, hầu như chẳng tốt chút sức nào lôi bà ta đi. Hai đứa bé trong nhà chạy ra khóc lóc ôm chân mẹ không chịu buông, cảnh sát cũng không nỡ để đứa nhỏ ở lại, người bế người ôm, tất cả được nhét vào trong xe cảnh sát.
Trầm Tuần vẫn ôm chặt Lạc Thập Giai, bảo vệ cho cô, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh cười tự giễu, cúi đầu nhìn hai tay của mình, lúng ta lúng túng nói: “Ngay cả anh cũng không biết lòng dạ mình lại ác độc đến như vậy, chỉ cần anh dùng thêm chút lực nữa thì đứa bé kia đã bị bóp chết.”
Vết thương trên người anh lại rách ra, máu thấm ra ngoài lớp băng gạt. Nhưng anh chẳng thấy đau.
Chính dáng vẻ trầm mặc và đau đớn này làm cho Lạc Thập Giai yêu thương.
Lạc Thập Giai trở tay ôm chặt Trầm Tuần, cố gắng đem chút ấm áp xoa dịu nỗi đau và tự trách trong lòng anh.
Thanh âm của cô hơi nghẹn ngào: “Trầm Tuần, không nên hoài nghi chính mình, anh là người tốt, anh làm tất cả cũng là vì em.”
Người đàn bà kia bắt cóc Lạc Thập Giai đã là vi phạm pháp luật, bà ta biết mình không thoát được tội, với sức của một người đàn bà, hoàn toàn không thể đánh thắng được Trầm Tuần. Bà còn làm thương tổn Lạc Thập Giai, không nói đến chuyện không lấy được tiền mà tội chồng tội, Trầm Tuần cũng không thể nào buông tha cho bà ta, Ngẫm lại, trọng lòng của bà ta cũng hiểu rõ, chỉ là không muốn đánh mất hết hy vọng, muốn đánh cuộc một lần, khoảng tiền kia chính là hy vọng cuối cùng của con bà. Trong lòng ôm một chút hy vọng mỏng manh như vậy, nghĩ rằng nếu như tiền ở trong tay Trầm Tuần, thì anh sẽ đưa ngay cho mình….
Cuối cùng, bà ta cũng biết mình đã đi lên con đường cùng lại không thể quay đầu, tuyệt vọng ôm đứa con bệnh tật của mình, chảy nước mắt, tự lẩm bẩm: “Đây là mệnh… Đây là mệnh…”
Lạc Thập Giai lắng nghe mấy chữ này mà lòng thấy vô cùng khó chịu.
Rốt cuộc cái gì là số mệnh…?”
Số mệnh là bất đắc dĩ, là bức bách, là khả năng xấu nhất.
Số mệnh là biết rõ sẽ mất đi, nhưng chỉ có thể mở to đôi mắt ra nhìn, biết rõ là sai nhưng vẫn lao đầu làm