Cuối Con Đường Tình
Chương 49 :
Ngày đăng: 01:55 19/04/20
Bị nhốt một đêm. Lạc Thập Giai trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, nếu lấy cứng đối cứng với Diêm Hàm chính là hành động không sáng suốt, cô càng phản kháng, thì Diêm Hàm càng thắt chặt, muốn tìm cơ hội bỏ chạy, trước mắt phải thoát khỏi trạng thái bị khống chế không khe hở này.
Diêm Hàm đến công ty làm việc, trong nhà còn thầy thuốc gia đình, bảo mẫu, Lạc Thập Giai và Loan Phượng đã làm cho ngôi biệt thự vốn lạnh lẽo hiu quanh cũng có thêm chút sự sống, nhưng những người này luôn trong trạng thái căng thẳng khẩn trương đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ bùng nổ.
Buổi trưa, vị bác sĩ gia đình này phải quay về phòng khám bệnh. Đến bữa cơm trưa, trên bàn chỉ có Lạc Thập Giai và Loan Phượng, cả ai đều trầm mặc.
Chén đũa đồ dùng đều theo phong cách tây càng khiến căn biệt thự xa hoa này thêm buồn tẻ cô tịch, khăn trải bàn hoa văn chạm trỗ sạch sẽ, ánh mặt trời sáng rực, xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xuống đất, làm thức ăn được đặt trên bàn thêm lóng lánh tỏa hương thơm dụ hoặc.
Ngồi trước bàn đầy thức ăn ngon, thế nhưng Lạc Thập Giai hoàn toàn không muốn ăn, Loan Phượng lại lo giữ dáng, luôn ăn uống theo thực đơn giảm béo cố định, cho ăn hầu như đều là rau dưa và hoa quả. Bà ăn rất từ tốn, nhã nhặn, nhiều năm sinh hoạt trong điều kiện thế này đã tôi luyện mỗi một cử chỉ giở tay nhấc chân của bà đều toát ra thư thái một quý phu nhân.
“Ăn đi.” Vẻ mặt Loan Phượng vẫn lạnh lùng, “Nhìn mẹ làm gì?”
Lạc Thập Giai muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cầm đũa lên. Cô ngồi lặng yên ở chỗ ấy, chậm rãi ăn. Cách đó không xa là dì giúp việc đang loay hoay làm việc nhà, vẫn thường len lén liếc mắt nhìn sang. Chính ánh mắt giám sát thế này làm cho Lạc Thập Giai cảm thấy như nghẹt thở.
“Dì Trương, dì lên lầu cầm lọ thuốc xuống cho tôi.”
“Làm phiền dì” Loan Phượng buông chén cơm xuống, nhẹ nhàng dựa vào thành ghế phía sau, hai tay xinh đẹp đan chéo, đặt trên đùi.
“Muốn nói cái gì?”
Cho dù không thân thiết, nhưng vẫn là mẹ con. Biết Lạc Thập Giai muốn nói ra suy nghĩ của mình, Loan Phượng sai dì giúp việc đi chỗ khác.
Lạc Thập Giai vẫn còn đang suy nghĩ đến “thuốc” mà Loan Phượng vừa nhắc đến, trong đầu đột nhiên nhớ lại những lời Diêm Hàm từng nói, môi khẽ run.
“Bệnh của mẹ….”
Lạc Thập Giai vẫn chưa hỏi xong, Loan Phượng đã cắt đứt.
“Không nghiêm trọng như con nghĩ, không chết được.” Búi tóc của Loan Phượng thanh nhã, trang điểm cẩn thận, vẫn phong thái yểu điệu như trước, bà bĩu môi liếc mắt nhìn Lạc Thập Giai, cuối cùng lạnh lùng nói, “Vị trí này, mẹ sẽ không nhường cho bất cứ ai.”
Lời của Loan Phượng dường như mưa đá từ trên trời trút xuống, trong nháy mắt liền đánh thức Lạc Thập Giai. Cảm giác đau buốt và lạnh thấu xương này đã đẩy cô từ trong ảo tưởng quay ngược về thực tế. Coi con gái mình thành tình địch? Đây là mẹ của cô, sinh mạng của cô.
“Mẹ luôn liều mạng để giữ, con chẳng lạ gì.” Lạc Thập Giai nói, “Con cũng không hy vọng bị làm xáo trộn mọi thứ. Thả con đi, con không đi, mẹ cũng hiểu được tính con chứ.”
Vẻ mặt Loan Phượng từ đầu đến cuối không có thay đổi gì, vẫn lạnh lùng như cũ, trong mắt bà có sự nặng nề thâm trầm mà Lạc Thập Giai không thể thấu hiểu được, cũng không thể đoán được bà đang suy nghĩ gì.
“Ở đây không tốt sao?” Loan Phượng mỉm cười hỏi Lạc Thập Giai: “Ăn không được ngon? mặc không được không ấm?”
***
Bản tin buổi sáng, người dẫn chương trình duyên dáng rạng rỡ lại lần nữa nhắc đến thời tiết lạnh băng của hầu hết các khu vực trong nước. Thời tiết càng ngày càng lạnh, ngày tết cũng gần cận kề. Huyện Sài Hà vào buổi sáng sớm cũng bị bao trùm trong cái lạnh buốt da.
Hàn Đông nghĩ, năm nay có lẽ sẽ là một năm khó khăn nhất trong những năm gần đây.
Anh vốc nước lạnh chùi qua loa trên mặt, đang chuẩn bị đi gọi Trường An thức dậy lại thấy cô đã thay quần áo nón nảy chỉnh tề, từ bên ngoài bước vào, người toát ra hơi lạnh.
“Sao hôm nay lại dậy sớm thế?” Vẻ mặt Hàn Đông vô cùng kinh ngạc, thấy Trường An xách đồ ăn sáng vào, bèn nói, “Để anh đi gọi Trầm Tuần.”
“Không cần.”
“Vì sao?”
Trường An cúi đầu tách bữa sáng ra làm đôi.
“Anh ấy đi rồi.”
Hàn Đông hơi sửng sốt, môi khẽ giật, dò hỏi, “Đi đón luật sư lạc về ư?”
Trường An cười cười, từ chối cho ý kiến.
Trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng lúc rạng sáng, vì cô ngủ không được nên ra ngoài hít thở một chút, trùng hợp gặp được Trầm Tuần ngồi một mình hút thuốc bên cạnh bồn cây. Tình cảnh đó thực sự làm cho Trường An cảm thấy khó có thể tưởng tượng được. Nhìn bóng lưng của anh quá cô đơn đến đau lòng, một Trầm Tuần chán chường uể oải như vậy, suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Trường An nhìn thấy.
Hóa ra khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ, sẽ trở thành cái dạng này.
Cho dù bao nhiêu năm qua đi, cho dù gặp được bao nhiêu người, chấp nhận gầy dựng gia đình với một người không yêu.
Thì trong trái tim, từ đầu đến cuối vẫn giữ một bóng hình.
Trường An nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại cuộc sống đầy mâu thuẫn của họ thời học sinh, nhớ lại cảnh cha mẹ ly hôn khiến cô phải sống tách biệt với Trường Trì, nhớ lại những cuộc cãi vã giữa Trường Trì với cha mẹ vì cái gọi là tình yêu sau đó trốn đến hầm mỏ, nhớ lại cuộc gặp gỡ với Sài Chân Chân, cũng nhớ lại những lời Lạc Thập Giai từng nói với cô.
“Duyên phận giữa tôi và Trầm Tuần rất cạn, sợ là còn không so được với cô và anh ấy. Mà mặc kệ mối nhân duyên này có cạn cỡ nào thì tôi cũng nguyện ý lấy cái mạng này ra tranh đấu. Kiếp này, tôi cũng không thể gặp được một người yêu tôi như Trầm Tuần, cho nên, dù có chết, tôi cũng sẽ không trao anh ấy cho bất cứ ai.”
…
“Coi như anh phải ngồi tù, coi như anh sẽ phải chết, chỉ cần cô ấy nguyện ý, anh cũng không nên bỏ cô ấy. Đừng tự cho rằng làm vậy vì muốn tốt cho người ta, anh cảm thấy tốt, nhưng chưa hẳn cô ấy cũng thấy vậy.” Trường An nhìn Trầm Tuần, lời nói thốt ra tự đáy lòng, “Đừng tùy tiện chia tay, kiếp này, anh còn chưa biết được mình sẽ bước đi trên con đường nào, thế nhưng thứ duy nhất anh phải ra sức bảo vệ, chính là người bạn đời của mình.”