Cuối Con Đường Tình

Chương 5 :

Ngày đăng: 01:54 19/04/20


Lạc Thập Giai không có tiền cũng không có chứng minh nhân dân, không thể làm thủ tục thuê phòng, buộc lòng phải ở chung một phòng cùng với Trầm Tuần. Trầm Tuần đi ăn cơm, cô cũng cũng bám theo sát gót, khi người ta không có tiền của thì cũng chẳng có tôn nghiêm gì đáng để nói đến.



“Đến Tây An rồi, ta sẽ bảo bạn anh thu xếp đưa em quay về thành phố Thẩm Quyến.”



Lạc Thập Giai cúi đầu đang ăn mỳ bỗng khựng lại, hàm hàm hồ hồ lên tiếng, “Hửm?” .



Trầm Tuần nói xong cũng cúi xuống ăn mì, Lạc Thập Giai lại nuốt không trôi, cô có chút chút đáng thương hỏi Trầm Tuần: “Anh có thể cho em mượn ít tiền không? Em cần phải đến khu tự trị Ninh Hạ gấp.”



Trầm Tuần cũng không ngẩng đầu lên: “Anh không có đem theo nhiều tiền như vậy.”



“Em không mượn nhiều lắm đâu.” Lạc Thập Giai hơi kích động nói: “Em thề, em sẽ trả lại cho anh.”



Trầm Tuần không nói gì, cúi đầu húp rồn rột sạch bách nước lèo trong tô mì.



Buổi tối chưa vào trong thành phố Lạc Dương, họ vẫn ở trong quán trọ. Trước khi quay về quán trọ, Trầm Tuần đi rút ít tiền, sẳn tiện đến tiệm tạp hóa mua gói thuốc lá. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua tủ kính, lát sau lên tiếng hỏi ông chủ, “Có Yuxi không?”



Ông chủ lôi một cây thuốc Yuxi định mở lấy một gói đưa cho Trầm Tuần, “Còn một cây, lấy một gói hả?”



Trầm Tuần nhìn thoáng qua nói: “Khỏi tháo, tôi lấy nguyên cây.”



Châm lửa lên, rốt cục Trầm Tuần cũng bước về nhà nghỉ, Lạc Thập Giai đi theo sau lưng, nhịn không được nói: “Hút thuốc ít thôi.”



Trầm Tuần hừ lạnh một tiếng: “Sao? Quan tâm?”



Lạc Thập Giai ngượng ngùng khi nghe anh nói vậy, lúng ta lúng túng nói: “Ý của em là, anh hút thuốc ít thôi, có thể đem cho em mượn số tiền đó, em cần phải đi khu tự trị Ninh Hạ.”



. . .



Trở lại nhà nghỉ, Trầm Tuần chẳng nói chẳng rằng điều gì, chỉ thuê một gian phòng 2 giường đơn, Cũng không nói với Lạc Thập Giai bất cứ điều gì, cứ thế xách lấy túi lấy hành lý đi vào gian phòng mới thuê.



Xem ra, chẳng phải anh ta cố ý không thuê hai gian, mà không có mang theo nhiều tiền mặt như vậy. Hóa ra lấy tiền làm cái này, Lạc Thập Giai thở dài một hơi.



Tắm rửa xong, Lạc Thập Giai nằm ở trên giường xem tivi một hồi. Dạo này mấy bộ phim truyền hình trong nước sản xuất càng lúc càng chán, Lạc Thập Giai thấy buồn ngủ.



Cầm điện thoại di động đặt ở đầu giường lên, những thứ đáng giá đều bị trộm sạch, chỉ còn sót mỗi điện thoại luôn mang theo bên người. Gặp khốn cảnh như vậy biết phân giải cùng ai? Rà danh ba một lượt từ đầu đến đuôi, chẳng có ai có thể nói chuyện cùng. Lạc Thập Giai thấy bi ai đưa tay đặt lên mắt của mình.



Tít… tít…



Điện thoại báo có tin nhắn đến.




Lúc Lạc Thập Giai ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gò má nghiêm nghị của anh, cũng không biết sao anh lại tìm được nơi này, Lạc Thập Giai để ý thấy, tuy rằng anh giả vờ trấn định, nhưng mái tóc của anh đã rối loạn, có lẽ đã chạy đi tìm rất lâu rồi.



“Móng tay cô dài thật, cẩn thận kẻo làm trầy mặt cô ấy.” Giọng của Trầm Tuần vẫn cà lơ phất phơ như cũ, thế nhưng ánh mắt sắc lẽm như dao.



Bành Linh vùng mãi vẫn không thoát khỏi sự kiềm chế của Trầm Tuần. Cuối cùng Trầm Tuần cũng buông tay của cô ấy ra, Bành Linh mới được tự do. Do Trầm Tuần buông tay quá bất ngờ không kịp đề phòng, Bành Linh hơi lảo đảo một chút, xém chút nữa ngã xuống đất.



Đôi mắt Trầm Tuần nheo lại, toát ra hận ý sắc bén, cuối cùng, anh chỉ rít một chữ với nói với Bành Linh…



“Cút.”



. . .



Là duyên hay là nghiệt? Lạc Thập Giai đã suy nghĩ nhiều năm vẫn không đưa ra được đáp án. Người đàn ông này là người cô cướp được, đây là chuyện duy nhất cô có thể xác định.



Sau đó… sau đó tất cả bọn họ bỏ đi. Lạc Thập Giai toàn thân vô lực dựa vào tường trơn trợt, trầm mặc nhìn mũi chân của mình.



“Vì sao lại chia tay với Minh Nguyệt?” Giọng nói của cô đầy uể oải.



“Bởi vì anh thích em.” Trầm Tuần vẫn cười, trông tùy tiện chẳng chút nghiêm túc nào.



“Đồ điên.” Lạc Thập Giai mơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói ra hai chữ này.



. . .



Trầm Tuần đưa mắt nhìn chiếc cô thon gầy dời xuống bả vai mềm mại của cô, cuối cùng rơi xuống mảnh phong cảnh trắng noản mịn màng kia.



Trong nháy mắt có chút hốt hoảng.



Bọn họ đều thay đổi, thứ duy nhất không thay đổi chính là khát vọng dành cho cô.



Năm đó Lạc Thập Giai mắng anh là đồ điên, cũng dùng khẩu khí khinh miệt hỏi anh, “Trầm Tuần, người giống như anh vậy thì biết thế nào nào yêu sao?”



Trầm Tuần không nói gì.



Chính anh cũng không ngờ được rằng, anh đã tốn rất nhiều năm như vậy chỉ để tìm câu trả lời cho câu hỏi này của cô.



Anh hiểu thế nào là yêu ư? người không hiểu, chính là cô ấy.