Cuối Con Đường Tình

Chương 53 :

Ngày đăng: 01:55 19/04/20


Sau khi sắp xếp xong công việc ở Tây An, ngày hôm sau Diêm Hàm đón chuyến bay sớm đi thành phố Ngân Xuyên, ai ngờ lại gặp phải ngày rét đậm rét hại, chuyến bay phải dời lại, sau 4 tiếng chờ đợi ngoài sân bay thì chuyến bay cũng được khởi hành. Bên ngoài ô cửa sổ máy bay là cả một vùng mây trắng bồng bềnh, những đám mây trải rộng trắng đến lóa mắt, che phủ hoàn toàn thế giới bên dưới, không phân biệt rõ bên ngoài cao thấp cỡ nào. Diêm Hàm cảm thất đây tựa hồ cũng giống như tình cảnh của mình suốt bao năm tháng qua. Ông leo từng bước cao hơn, không cho phép bản thân nhìn xuống, đứng nơi cao khó tránh khỏi quạnh hiu, ông đã không dám tưởng tượng khi té xuống sẽ tan xương nát thịt như thế nào.



Lúc hạ cánh ở sân bay thành phố Ngân Xuyên, máy bay đậu ở đường băng rất lâu mới mở cửa cho hành khách xuống. Bởi vì thời tiết xấu cho nên sân bay cũng vắng vẻ, không có cảnh chen lấn. Diêm Hàm vừa xuống máy bay, thì nhận được điện thoại. Diêm Hàm không muốn nhận cuộc điện thoại này, rời khỏi sảnh sân vay đi ra ngoài, ông và chú Chu một trước một sau đi ra bãi đậu xe, suốt đoạn đường đều vừa đi vừa nghe điện thoại. Cuộc điện thoại đều báo những tin không hay, bởi vì những người phái đi tìm Lạc Thập Giai đều gặp chuyện nên lưu lại thành phố Ngân Xuyên.



Sắc mặt Diêm Hàm không vui, khi bước ra khỏi sân bay liền im lặng không lên tiếng, Chú Chu cũng nơm nớp lo lắng, đánh tiếng dò hỏi, “Đã mất dấu cô Thập Giai rồi sao?”



Diêm Hàm khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn ra cửa sổ như có điều suy nghĩ, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, “Chú Chu, có phải tôi đã sai rồi không?”



“Hả?” Chú Chu cũng không rõ Diêm Hàm đang muốn nói đến chuyện gì, không dám tùy tiện trả lời. Tầm mắt Diêm Hàm vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt ngập tràn vẻ uể oải và chán nản, khiến cho ông thoáng chốc lộ ra vẻ già nua.



“Cô ấy không phải Tố Vân. Mặc dù Tố Vân hận tôi, nhưng tôi biết cô ất vẫn luôn yêu tôi, cô ấy hận tôi, chẳng qua chỉ là hận tôi mà thôi.” Khóe miệng Diêm Hàm nhếch lên cười tự giễu bản thân, “Tôi chăm sóc cô ấy lớn khôn từng ngày, cô ấy tốt như vậy, khôn ngoan như vậy, tôi muốn nuôi dưỡng cô ấy thành cô gái tốt nhất, tôi luyến tiếc gả cô ấy cho người khác, tôi biết cô ấy chẳng phải thế thân, tôi đã biết rõ từ lâu.”



“Phải làm sao buông tay? Tôi không thể buông tay được.” Diêm Hàm vẫn còn đang tự lẩm bẩm, dường như đang đắm chìm trong thế giới ấy, “Tôi đã quá yêu cô ấy, yêu đến mức ngay cả bản thân tôi cũng thấy sợ hãi.”



Chú Chu đi theo Diêm Hàm rất nhiều năm, từ những ngày đầu thành lập Santana cho đến bây giờ tùy tiện đặt chân lên một chiếc xe nào đó cũng có giá mấy trăm ngàn tệ. Ông rất hiểu Diêm Hàm, thủ đoạn của Diêm Hàm tàn nhẫn, độc ác với người ngoài, thế nhưng Diêm Hàm lại là người dốc mình bao che khuyết điểm cho cấp dưới, kể cả thủ đoạn cưỡng đoạt với Lạc Thập Giai. Cũng giống như Diêm Hàm, Chú Chu cũng dõi theo từng bước chân trưởng thành của Lạc Thập Giai. Nhìn một cô bé ngây thơ ngày nào dần lột xác thành một thiếu nữ lạnh lùng. Ông biết là Diêm Hàm ép buộc cô đến bước đường này có thể đạt được điều ông ta muốn.



Nhiều năm trước, Diêm Hàm đã bạt mạng để ngoi lên, hôm nay, để bảo trụ địa vị, Diêm Hàm thu xếp mọi thứ từ trên xuống dưới chu toàn, nhưng cho dù tính toán kỹ cỡ nào thì vẫn như đi bên mép vực sâu. Ông chưa bao giờ đơn độc ra mặt, luôn có những huynh đệ sống nương tựa vào ông đứng ra gánh vác. Nhiều năm như vậy, ông chưa từng sống vì mình mặc dù hiện tại ông giàu có sung túc, đủ sức gây mưa tạo song, nhưng những thứ ông thật lòng mong muốn, lại không có thứ gì được như ý nguyện. Ông sống không được thảnh thơi, chú Chu biết rất rõ.



Bàn tay nắm chặt tay lái, chú Chu không biết nên nói thế nào, khuất mắc trong lòng Diêm Hàm, ông không đủ sức gỡ bỏ. Trong xe trầm mặc một hồi, chú Chu lại lên tiếng dò hỏi, “Đưa ông đến khách sạn nghỉ ngơi nhé?”



Diêm Hàm thở dài một hơi, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn sang, ông xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng phận phó: “Đi tới cao ốc mới xây, Thiệu Thiên đang ở đó.”



“Thiệu Thiên?” Thiệu Thiên là một trong số những thủ hạ được Diêm Hàm coi trọng nhất, gã dính dáng tới rất nhiều sản nghiệp bí mật của Diêm Hàm, quanh năm chỉ ở tại Bắc Đô, ngoại trừ Diêm Hàm, thì gã là một trong số những thành viên ban quản trị có tiếng nhất trong tập đoạn của Diêm Hàm. Gã ta đang ở thành phố Ngân Xuyên?



Mặc dù chú Chu lấy làm khó hiểu, thế nhưng vẫn chở Diêm Hàm đến nơi đó.



Khu cao ốc vẫn còn đang trong giai đoạn mở rộng, vừa mới đổ dàn giáo bê tông. Thiệu Thiên và Diêm Hàm gặp nhau trong khu tầng trống, cách xa các công nhân đang làm việc. Chú Chu đứng canh giữ ở dưới lầu, nhìn xung quanh theo thói quen, bảo đảm cuộc trò chuyện của hai người họ không bị ai nghe thấy.



Tầng lầu trống rỗng chưa được xây tường, chỉ có mấy cây dàn giáo và cột. Gió lùa thổi tấm bạt bay phập phồng, như muốn xé rách ra.



Thiệu Thiên đứng cách xa Diêm Hàm, đang hút thuốc lá, thấy Diêm Hàm tới, bóp tắt điếu thuốc. Diêm Hàm nhìn Thiệu Thiên vài lần, chỉ cảm thấy người này chẳng khác nào một con dao hai lưỡi, năm đó dùng rất sắc bén, hôm nay cũng rất dễ tổn thương chính mình.




Hàn Đông gật đầu: “Đúng.”



“Làm sao có thể?” Trầm Tuần không thể tin được: “Nếu như cô ta có một khoản tiền lớn như vậy? Sao không cầm nó đi khám bệnh? Sao lại làm chuyện đó để kiếm tiền?”



Hàn Đông ngẫm lại thấy Trầm Tuần nói rất có lý, “Đến trấn Tây Hải xem thử thế nào. Gặp mặt hỏi thì mọi chuyện sẽ rõ thôi.”



Nãy giờ Lạc Thập Giai vẫn im lặng đứng bên cạnh bỗng với tay cầm lấy tờ phiếu gửi tiền trên tay Trầm Tuần nhìn sơ qua, “Có hai khả năng, khả năng thứ nhất: ngay từ đầu Sài Chân Chân đã gạt chúng ta, tiền đã bị cô ta cầm lấy, hiện tại, có lẽ cô ta đã chạy thoát rồi; khả năng thứ hai chính là, Sài Chân Chân cũng không biết số tiền này được gửi cho cô ấy.”



Ba người nghe Lạc Thập Giai phân tích xong thì rơi vào trầm mặc, đều đang suy nghĩ xem sẽ rơi vào khả năng nào.



“Hiện giờ các ngân hàng đều áp dụng hình thức báo tài khoản qua tin nhắn, một khi tiền chuyển vào thì điện thoại sẽ nhận được tin, làm sao có thể không biết.” Lạc Thập Giai càng nghĩ càng phiền lo, “Hy vọng chẳng phải khả năng này.”



Trầm Tuần cầm chìa khóa xe chỉ đi ra ngoài: “Đi xem sẽ biết thôi.”



“Em cũng muốn đi.”



“Tôi cũng đi.”



Hàn Đông và Trường An đồng thời lên tiếng, không đợi Trầm Tuần cự tuyệt, đã trực tiếp chạy ra chiếc xe đang đậu ở ngoài cửa. Lạc Thập Giai là người bước ra khỏi văn phòng sau cùng, Trầm Tuần chờ cô đi ra, móc chìa khóa khóa cửa lại, Lạc Thập Giai đứng ở bên cạnh cúi đầu nhìn tay anh.



Tay anh đang run rẩy.



Hy vọng vốn dĩ đã hóa thành đống tro tàn bỗng nhiên bùng cháy, nếu sau cùng vẫn không lấy lại được, thì chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng giống như lúc ban đầu. Tâm trạng rối bời như đường núi nhấp nhô, không biết bước chân kế tiếp sẽ đi đến vực thẳm hay là đường lầy, cũng không biết phải đi bao lâu mới đến đích.



Động tác trên tay Trầm Tuần hơi khựng lại, anh không ngẩng đầu, đột nhiên thấp giọng hỏi Lạc Thập Giai: “Nếu như rơi vào trường hợp thứ nhất, nếu như không lấy lại được số tiền kia thì phải làm sao bây giờ?”



Trầm Tuần luôn muốn che chở Lạc Thập Giai, trên thực tế mỗi lần anh hoang mang lo sợ đều dựa vào những phán đoán và chỉ điểm của Lạc Thập Giai. Yêu là ỷ lại lẫn nhau, Lạc Thập Giai thích thú trước những thay đổi này của anh. Cô nắm chặt lấy tay anh, cố gắng nói thật nhẹ nhàng bình thản.



“Nếu như lấy lại được, thì nhanh chóng giải quyết mọi chuyện ở đây rồi cùng nhau quay về thành phố Thẩm Quyến đón năm mới; nếu như không lấy về được, vậy cùng nhau kiếm tiền trả nợ, một ngày nào đó cũng có thể trở về thành phố Thẩm Quyến đón năm mới.”