Cuối Con Đường Tình

Chương 55 :

Ngày đăng: 01:55 19/04/20


So với lúc Trường An sốt cao đến mức hôn mê khi biết được tin Trường Trì bị hại chết thì biểu hiện của Sài Chân Chân có thể nói kiên cường hơn rất nhiều. Sau một hồi khóc lóc thì cô đã bình tĩnh trở lại, chẳng qua không nói năng gì nữa, lúc nào cũng nằm im lặng quay mặt vào tường, trông bóng lưng cô đìu hiu, thật xót xa.



Mọi người bước ra khỏi phòng bệnh để cô lại một mình, cũng nhường cho cô chút không gian yên tĩnh. Rời khỏi phòng bệnh, Trường An cũng muốn đi dạo một mình, Hàn Đông lo lắng, bước đi theo cô cách một đoạn không xa không gần, chỉ chừa lại Trầm Tuần và Lạc Thập Giai ngồi ở hành lang bệnh viện.



Những người bệnh suy yếu đang được truyền dịch nằm trên băng ca được đẩy qua, vẻ mặt trắng bệch tiều tụy, người nhà bệnh nhân thì tay xách nách mang, tất cả ngược xuôi, mặt mày lo lắng. Bệnh viện không phải nơi đem đến hy vọng, cũng chẳng phải nơi tụ hợp đoàn viên, nếu như có thể, Lạc Thập Giai không quay trở lại nơi này.



Trầm Tuần ngã người tựa lưng lên thành ghế, đầu ngửa ra sau, ngẩng mặt lên trời, đôi mắt nhắm chặt, anh không nói gì, vẫn cau mày như trước. Trầm Tuần nhìn cửa phòng bệnh, Sài Chân Chân đã thừa nhận khoản tiền kia được chuyển vào tài khoản của cô, rõ ràng đây là tin tức tốt, cô ấy đã thẳng thắn thừa nhận thì mọi chuyện cũng dễ bàn bạc hơn rồi, nhưng tiền được chuyển vào tài khoản của cô ấy, điều này cũng nói rõ một sự thật rằng, trước đây Trường Trì đã có ý định cuỗm tất cả tiền của công ty, hành động này cũng là đòn giáng mạnh xuống Trầm Tuần.



“Chắc anh ấy có nỗi khổ riêng, chỉ chưa tìm được cơ hội nói với anh.” Lạc Thập Giai cầm lấy tay Trầm Tuần, cố gắng truyền nhiệt độ từ người mình sang anh.



Trầm Tuần vẫn im lặng, chỉ hơi tỏ ra mệt mỏi, mở mắt, bình tĩnh nhìn lên trần hành lang bệnh viện.



“Cũng có thể suy đoán được đại khái rồi.” Trầm Tuần khổ sở nhếch môi giễu cợt, “Lúc đó anh còn ở trong thành phố Thẩm Quyến, đột nhiên cậu ấy gọi điện đề nghị giải thể công ty, đòi rút lại vốn đầu tư, một hai đòi rút lại toàn bộ vốn, cậu ta đã dứt khoát như vậy thì dù anh không đồng ý cũng không được.”



Trầm Tuần hơi ngập ngừng một chút lại nói, “Vậy mà, cậu ta còn muốn lấy tất cả, định cùng Sài Chân Chân xa chạy cao bay.”



“Có lẽ đúng như anh nói.” Lạc Thập Giai nhấp mím môi, vẫn cương quyết không chịu nhìn nhận sự việc theo chiều hướng xấu nhất, “Trường Trì không phải người như vậy, dù anh ấy lấy nhiều tiền như vậy cũng không để làm gì, bệnh của Sài Chân Chân không tốn kém đến mức đó.”



Trầm Tuần khẽ cười, trở tay nắm lấy tay cô, “Có đồng tiền nào là vô dụng chứ?”



Lạc Thập Giai trầm mặc, cúi đầu nhìn tay anh và tay cô đang nắm chặt lấy nhau, chợt thấy trái tim băng giá, lòng người quá phức tạp, cho dù là bạn thân nhiều năm, đứng trước hai chữ “lợi ích” thì tình nghĩa cũng hóa thành hư không, bất luận cô có biện giải thế nào cho hành động của Trường Trì, thì vẫn không thể thay đổi được chuyện trước kia anh ta đã qua mặt Trầm Tuần, chuyển hết tiền vốn trong công ty vào tài khoản người yêu của mình, dẫu nói sao đi nữa thì anh ta vẫn là kẻ bất nghĩ với em.




Lạc Thập Giai vừa vào phòng liền nằm lăn xuống giường, Trầm Tuần lại đi đâu một hồi lâu mới về. Lúc Trầm Tuần bước vào, Lạc Thập Giai vẫn chưa ngủ, cô nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, không hề nhúc nhích. Trầm Tuần tiện tay đặt đồ đang cầm lên trên bàn, một vài thanh âm xột xoạt vang lên. Anh cởi áo khoác và giày ra, rón rén để lên trên giá giày bên cạnh, sau đó đi tới giường, ngồi xuống ở bên giường, chiếc nệm lún sâu vì trọng lượng của anh. Lạc Thập Giai cảm nhận được người mình đang tuột xuống chỗ trũng. Trầm Tuần dịu dàng xoa lên tóc mai trên trán của Lạc Thập Giai, anh nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, từng chút một, lưu luyến đến cực điểm.



“Mang đồ ăn cho họ chưa?” Lạc Thập Giai mở to mắt ra nhìn anh, nhàn nhạt hỏi.



“Ừ.” Trầm Tuần lại nói, “Còn mua cho em nữa, có đói bụng không? Có muốn ngồi dậy ăn một chút không?”



Lạc Thập Giai trở mình, mặt đối mặt với anh, siết tay ôm chặt eo của anh. Mặt cô dán chặt vào ngực Trầm Tuần, chỉ chốc lát sau, vạt áo thun của Trầm Tuần hơi ẩm ướt và ấm nóng.



“Thật ram duyên phận của em và anh rất cạn, cực kỳ cạn.” Giọng nói của Lạc Thập Giai nghẹn ngào, “Lúc trước, khi chúng ta xa nhau, em đã biết điều này rồi.”



“Em sợ sẽ có một ngày chúng ta cũng rơi vào bế tắc như vậy, sợ có một ngày chúng ta cũng sẽ xa nhau như vậy, sợ cho đến tận khi chúng ta chết vẫn không tháo gỡ được hiểu lầm của nhau. Trầm Tuần, em thực sự rất sợ hãi.”



“…”



Nỗi xúc động của Lạc Thập Giai cớ sao lại chẳng phải của Trầm Tuần? Trên con đường đời luôn có rất nhiều chuyện không thể biết trước được, con đường dài ngút ngàn như thế, từ thời niên thiếu tươi đẹp đã bước đi thành một người đàn ông chững chạc, anh biết rất rõ không thể kháng cự lại vận mệnh.



Bàn tay to thô ráp lôi Lạc Thập Giai ra khỏi chăn, kéo cô vào lòng, ôm chặt. Anh hôn hết những giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt cô, rất lâu… rất lâu sau, dường như anh đem hết quyết tâm trong người ra, nói một lời khẳng định nhất, nghiêm túc nhất trong đời.



“Thập Giai, chúng ta kết hôn nhé.