Cuối Con Đường Tình
Chương 57 :
Ngày đăng: 01:55 19/04/20
Lạc Thập Giai luôn thấp thỏm không yên suốt đoạn đừng từ Sài Hà quay về thành phố Thẩm Quyến. So với đoạn đường đi đầy trắc trở quanh co thì đường về vô cùng thuận lợi. Thế nhưng Lạc Thập Giai không có thời gian thưởng thức phong cảnh trên đường, mà trong đầu không ngừng vang lên lời nói của Diêm Hàm.
Cô phải thừa nhận rằng Diêm Hàm là chuyên gia đánh phủ đầu, mỗi câu nói của ông đều xoáy thẳng vào trọng điểm, thắt chặt mọi đường lui, làm cho đối phương không lời phản bác, tất cả những gì ông nhắc đến quả thật xa lạ đối với Lạc Thập Giai, cô chưa bao giờ phải đối mặt với những điều đó. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa được cảm nhận sự ấm áp của gia đình, cũng không biết cách chung đụng với người khác, nếu yêu nhau là chuyện riêng của hai người, thì kết hôn chính là dung hợp với người trong nhà của nhau. Mà ngay cả bản thân cô cũng không dám chắc mẹ và con gái Trầm Tuần sẽ chấp nhận mình, huống chi cuộc sống trước kia của cô lại không giống với gia đình bình thường.
Trầm Tuần là đứa con trai ngoan, người ba tốt, điểm này có thể thấy được qua những cuộc điện thoại giữa anh và người nhà trong suốt cuộc hành trình, nếu như người nhà Trầm Tuần phản đối, Trầm Tuần sẽ phản ứng thế nào? Lạc Thập Giai không dám chắc.
Trở về thành phố Thẩm Quyến, điểm đến đầu tiên của Trầm Tuần chính là bệnh viện, Lạc Thập Giai cũng biết chuyện mẹ Trầm Tuần nằm viện. Lạc Thập Giai chưa từng gặp mẹ Trầm Tuần, cho nên cô rất hồi hộp cho lần gặp mặt đầu tiên này. Phản ứng đầu tiên của cô chính là lựa chọn trốn tránh, nhưng cô hiểu rõ làm vậy là không đúng, vì thế vẫn trầm mặc đợi Trầm Tuần quyết định.
Bệnh viện tuyến 3 Thẩm Quyến là tuyến bệnh viện trọng điểm, rất nhiều người địa phương đến đây khám bệnh, bệnh nhân và gia đình lui tới đây đều dùng ngôn ngữ địa phương Thẩm Quyến, vừa xa lạ lại vừa thân thiết. Bên dưới khu nội trú có trồng vài cây tùng, mùa đông vẫn tản ra hương tùng nhàn nhạt, màu ngọc bích đậm đà này khác hẳn với vẻ tiêu điều của mùa đông.
Lạc Thập Giai ngẩn người nhìn những trái tùng rơi rụng lả tả dưới chân, Trầm Tuần đoán được sự căng thẳng và luống cuống Lạc Thập Giai qua hành động nhỏ này của cô. Anh nhìn thoáng qua khu nội trú sau đó nhìn Lạc Thập Giai, suy nghĩ một hồi mới nói: “Anh đã sống lêu lổng ngang tàn nhiều năm rồi, mẹ anh vẫn chấp nhận, bà không đáng sợ như thế đâu, em đừng quá lo lắng.”
“Ừ.”
Trầm Tuần thấy Lạc Thập Giai vẫn cúi đầu, giơ tay lên sờ sờ đầu của cô, giống như đang an ủi một cô bé, “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Trầm Tuần bước vào phòng bệnh trước, Lạc Thập Giai theo sát sau lưng anh, im lặng, không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Đây là lần đầu tiên Lạc Thập Giai gặp mẹ Trầm Tuần, tuy rằng trông bà có chút tiều tụy, nhưng từ dung mạo có thể thấy trước đây bà rất đẹp, Trầm Tuần có rất nhiều điểm giống mẹ, di truyền quả thật là điều kỳ diệu.
Đối với Lạc Thập Giai, Trầm Tuần chỉ mỉm cười giới thiệu một câu, “Đây là bạn gái con.”
Một câu không đầu không đuôi làm cho bà Trầm và cả Lạc Thập Giai đều hơi xấu hổ. Bà Trầm định lên tiếng hỏi, đã bị Trầm Tuần cắt đứt, Trầm Tuần chẳng khác nào chiếc máy hỏi, hỏi liên tục mấy câu làm cho bà Trầm quên mất mình vừa định hỏi gì.
Nhắc đến con gái Trầm Tuần, bà Trầm khẽ liếc nhìn Lạc Thập Giai trước, sau đó mới nhìn sang Trầm Tuần, vẻ mặt phẫn nộ: “Manh Manh nhất định là bị Chu Tư Viện mang đi, cô giáo trong trường sẽ không tùy tiện giao trẻ cho người lạ. Hiện giờ nó không nhận điện thoại của mẹ, cũng không để cho Manh Manh đến lớp ba bốn ngày nay rồi. Cô ta quả thật là lòng dạ độc ác, trước đây chết sống không cần con, giờ lại lật lọng đến cướp.”
Lần này, Trầm Tuần không còn phản ứng quá khích như lúc trước, anh rót một chén nước đặt ở đầu giường, ánh mắt bình tĩnh không sóng gió, “Con đã biết rồi, con sẽ thu xếp chuyện này.”
“Con nhất định phải nhận Manh Manh về.” Nói đến đứa bé, bà Trầm lại rưng rưng nước mắt, “Đứa bé này là một tay mẹ nuôi lớn, nó làm vậy là muốn lấy cái mạng già này…”
“Đã sống chung rồi không cần quá lo sau này, quan trọng là chặng đường đang đi.”
Quản Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn Lạc Thập Giai, mắt lộ ra vẻ lo được lo mất, đó cũng không phải vẻ mặt của một Quản Tiêu Tiêu tự tin sôi nổi.
“Thập Giai, cậu thật lợi hại, luôn luôn lý trí như thế.” Cô lại thở dài một hơi: “Thế nhưng tớ thì không được thế. Khi tớ đã yêu thì chỉ mong đi tới cuối cùng, hi vọng anh ấy mãi mãi yêu thương tớ, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Tớ không chấp nhận thất bại, cũng không dám tưởng tượng có một ngày sẽ xa nhau, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.”
Phản ứng của Quản Tiêu Tiêu chẳng khác nào một cô gái vừa bước vào tuổi trường thành, vừa mong ngóng lại vừa sợ hãi, những lời cô nói, chẳng lẽ không phải cũng là mộng tưởng của Lạc Thập Giai? Nhưng mộng tưởng chung quy vẫn là mơ mộng, không phải ai cũng có thể biến nó thành hiện thực.
“Haizzz, được rồi được rồi, không nói những thứ này, mất hứng.” Quản Tiêu Tiêu cầm lấy thực đơn bắt đầu nghiền ngẫm, “Muốn ăn cái gì cứ gọi nhé, tớ mời, là tiền trong thẻ của Phùng Đạt.”
Quản Tiêu Tiêu thuộc dạng mắt lớn hơn bao tử, nói chọn món ăn là chọn đầy bàn, những món trên bàn đều là món Lạc Thập Giai thích. Nhiều năm trôi qua như vậy, không ngờ Quản Tiêu Tiêu còn nhớ rõ khẩu vị của cô.
Lạc Thập Giai cảm động, nhưng nhìn những món ăn thơm lừng để đầy bàn này lại không muốn ăn, cô thích nhất món thịt sườn non kho tàu, thế nhưng giờ ngửi thấy mùi vị món này lại buồn nôn. Vị chua dâng lên từ bụng như muốn trào ra khỏi miệng, Lạc Thập Giai gắp liên tục đồ chua trước mặt ăn.
“Làm sao vậy? Quản Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn Lạc Thập Giai: “Sao toàn ăn đồ chua vậy?”
“Tự nhiên thấy bụng khó chịu, hơi buồn nôn.”
Quản Tiêu Tiêu để đũa xuống, thân thiết hỏi: “Cậu ăn sáng chưa vậy?”
“Ừ.” Lạc Thập Giai nói: “Thức dậy trễ là không ăn.”
Quản Tiêu Tiêu tỏ ra đã hiểu rõ nói, “Thấy chưa, cậu cứ như vậy, chúng ta đã đến tuổi này rồi, cần chú ý sức khỏe của mình, một ngày cần ăn bà bữa cơm. Ông xã tớ cũng thế, mỗi sáng rời giường đánh răng cũng ói lên ói xuống.”
Lạc Thập Giai nhớ lại mình, mấy ngày gần đây cũng luôn như vậy, “Vậy mắc bệnh gì?”
“Là đau dạ dày đấy, rất nhiều người mắc phải bệnh này. Sau này cần chú ý ăn đủ ba bữa mỗi ngày, nếu thấy khó chịu thì cần mua thuốc đau dạ dày uống ngay.” Quản Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn cô. “Phải yêu quý bản thân mình, cậu nghe chưa?”