Cuối Con Đường Tình
Chương 66 :
Ngày đăng: 01:55 19/04/20
Cái chết bất ngờ của Diêm Hàm làm cho vòng luân lý bi kịch vốn đang bị che giấu trong bóng tối bị đẩy lên thành tiêu đề xã hội. Là một người trong cuộc, cho dù Lạc Thập Giai có trốn thế nào đi nữa, vẫn có những người tốt bụng không ngừng bới móc ra. Các phương thức liên lạc với cô đều được các phương tiện truyền thông đua nhau tung lên.
Hứa Văn, Quản Tiêu Tiêu, Trường An, Hàn Đông thậm chí Trình Trì cũng dùng tất cả mọi cách thức để liên lạc với cô, cho đến giờ phút này, Lạc Thập Giai mới đột nhiên cảm thấy, cuộc sống của mình cũng không thất bại đến mức trắng tay.
Hai mẹ con cùng hầu hạ một người đàn ông trong suốt thời gian dài trở thành câu chuyện nóng nhất trên các trang báo và diễn dàn mạng, cũng là câu chuyện được quan tâm nhất trong năm. Ảnh chụp của Loan Phượng và Diêm Hàm được đăng khắp nơi, các phiên bản biến thể của câu chuyện này còn ly kỳ hơn cả phim truyền hình.
Với năng lực của Lạc Thập Giai thì không thể ngăn cản tất cả mọi chuyện phát sinh. Thậm chí ngay cả tư liệu của bản thân cô cũng bị tiết lộ rất nhiều ra ngoài. Đối mặt với biến cố bất thình lình, Lạc Thập Giai vẫn tỏ vẻ trấn định, ngay cả chính cô cũng không thể tin được mình lại như thế.
Sau khi xử lý xong chuyện của Loan Phượng và Diêm Hàm, luật sư ủy quyền tìm đến thì Lạc Thập Giai mới biết được, hóa ra từ mấy năm chục năm trước Diêm Hàm đã lập di chúc rằng nếu ông gặp chuyện gì bất trắc, thì tất cả tài sản sẽ do Lạc Thập Giai kế thừa.
Cho dù là chết, Diêm Hàm vẫn hy vọng có thể che chở Lạc Thập Giai một đời không lo, đây có thể xem là hành động bảo bọc mà khi còn sống ông vẫn thường xuyên nói với Lạc Thập Giai, nhưng điều Lạc Thập Giai quan tâm cho tới bây giờ hoàn toàn không phải những thứ này. Có lẽ Diêm Hàm từng thật lòng yêu Lạc Thập Giai, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, thì dù có yêu cũng không nên cố chấp giành lấy hoặc là tiêu diệt một cách tàn nhẫn như vậy. Có lẽ ngay cả khi ông chết vẫn không hiểu được vì sao mọi người đều hận ông.
Người đã chết thì mọi ân oán cũng tan biến, sau khi ông chết không thể nhắm mắt, cuối cùng thầy cúng đám (*) phải dùng nước nóng làm ấm mặt ông, mới có thể khép được mắt ông lại. Nghĩ đến kết cục bi thảm này của Diêm Hàm, dù Lạc Thập Giai vẫn còn oán hận rất nhiều cũng thấy không vô nghĩa.
(*) thầy cúng đám = thầy sư tụng đám ma
Cuộc đời Diêm Hàm không vợ không con, cho dù có nhiều tiền tài đi nữa, vẫn là một người đáng thương mà thôi. An táng Loan Phượng xong, Lạc Thập Giai cùng chú Chu lại đi hạ táng Diêm Hàm.
Nơi đặt mộ Diêm Hàm là đích thân chú Chu lựa chọn vị trí, nó được đào song song với Vu Tố Vân. Phải đến tận lúc này, Lạc Thập Giai mới biết câu chuyện xa xưa của Vu Tố Vân và Diêm Hàm.
Ngày lập bia cho Diêm Hàm, chú Chu vẫn luôn tỏ ra kiên cường ẩn nhẫn cũng không kìm được khóc không thành tiếng. Nhiều năm đi theo Diêm Hàm, tình cảm giữa chú Chu và Diêm Hàm rất sâu đậm. Chú Chu quen biết Diêm Hàm từ lúc ông còn trai tráng vẫn đang trên con đường vun đắp cho sự nghiệp đến tận khi chết, có quá nhiều chuyện, quá nhiều cảm xúc, cũng có quá nhiều tiếc nuối.
“Cuộc đời này của ông ấy, những thứ có được đều không phải thứ ông ấy thật lòng mong muốn, còn những thứ ông ấy muốn đều rời khỏi bàn tay.” Thanh âm Chú Chu nghẹn ngào: “Tiểu thư Thập Giai, tôi biết hành vi trước kia của tôi rất ích kỷ, tựa như cô nói, tôi giúp người xấu làm điều ác. Thế nhưng. . . Chủ tịch Diêm thực sự quá khổ, tôi chỉ hy vọng, ông ấy có được thứ ông ấy muốn, dù chỉ một thứ mà thôi….”
“Tất cả đều thành quá khứ rồi.”
“Loan Phượng. . . Mẹ cô… sao có thể ra tay như thế… bà mặc bộ đồ đỏ như vậy, lúc chế cũng muốn hóa thảnh quỷ lệ dây dưa…”
Lạc Thập Giai nhìn tên Diêm Hàm trên mộ bia, lại quay sang nhìn mộ bia Vu Tố Vân ở bên cạnh, lòng bình lặng, “Bà ấy không phải muốn trở thành quỷ lệ quấy nhiễu… bà chỉ muốn khoác lên người bộ quần áo mà bà cảm thấy xinh đẹp nhất mà thôi….” Viền mắt Lạc Thập Giai hơi đỏ, “Theo suy nghĩ của người già thì… đồ đỏ chính là… đồ cưới.”
Trời mưa phùn lất phất, mùa đông này cả quốc gia lại chìm trong đợt rét lạnh nhất trong mấy trăm năm qua, mưa rơi xuống người chẳng khác nào dao băng cắt buốt vào da. Lạc Thập Giai cảm thấy trước mắt bị hơi nước lạnh lẽo che phủ.
Tiếng nức nở không cam lòng của Chú Chu xen lẫn tiếng mưa rơi vọng vào trong tai Lạc Thập Giai. Trong đầu cô lại hiện về cảnh tượng như tu la địa ngục của ngày ấy.
Không biết có phải trong phòng làm việc phát ra động tĩnh quá lớn hay là linh cảm đáng thương còn sót lại giữa hai mẹ con. Cô giúp việc chưa làm gì thế nhưng Lạc Thập Giai lại ném hết tất cả mọi thứ xuống đất.
Phòng bừa bộn buộc cô giúp việc phải mở cửa ra. Cô thừa dịp cô giúp việc vắng mặt, đẩy cửa ra đi lên lầu.
Lạc Thập Giai cũng không phải là người phụ nữ tham lam. Cuộc sống mà cô hướng đến cũng giống như Quản Tiêu Tiêu vậy, được tình yêu vun đắp thành người tốt hơn.
Cô muốn gặp được một người như vậy, sinh cho anh hai người con trai, hoặc một trai một gái, cùng sống vui vẻ với nhau, bình thản đi hết cuộc đời.
Nhưng số phận không dệt mộng cho cô.
Cuộc đời của cô đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi, bất luận là cuộc sống hay công việc. Nỗi khát vọng cơ bản nhất ẩn ấp ở trong tâm người phụ nữ nhưng nó lại bị người đời lên tiếng chỉ trích. Thành phố Thẩm Quyến không thể tiếp tục sống, Tây An càng không thể.
Quốc gia này lớn như vậy thế nhưng cô không tìm được nơi để mình bắt đầu lại một lần nữa.
Mà kẻ tạo thành kết quả thế này lại là hai người đàn ông luôn miệng nói yêu cô.
Diêm Hàm, Trầm Tuần.
Có lẽ bọn họ đều không cố ý, nhưng kết cục cuối cùng vẫn thế này.
Không thể trách cứ được ai, muốn trách, chỉ có thể trách cô là người không có phúc khí.
Cửa lên máy bay đã mở, người đi chuyến bay này đều lục đục đứng dậy xếp hàng làm thủ tục đăng ký.
Lạc Thập Giai ngồi ở hàng ghế đầu nên chậm chạp chưa nhúc nhích.
Liếc nhìn những tin nhắn được Trầm Tuần gửi tới trong hộp thư. Mới đầu là quan tâm, sau lại khẩn cầu lo lắng, lúc thì điên cuồng tìm kiếm và chấp vấn, cuối cùng là bất lực xin lỗi.
Anh nói: “Xin lỗi, Thập Giai, anh xin lỗi.”
Anh nói: “Anh hy vọng mình lại có được một cơ hội nữa trong cuộc đời này.”
Bên ngoài cửa sổ là khoảng không trống trải, thời tiết lúc này không được tốt lắm, nhiệt độ thất và có sương mù, làm cho cái thành phố này thêm mông lung mờ ảo. Ngoài cửa sổ, có máy bay đang cất cánh, có cái thì đáp xuống, tất cả đều rất tất bật. Thế giới này vẫn xoay chuyển theo lẽ thường, ai cũng vội vã bước đi, không ai dừng lại dù chỉ trong chốc lát, mỗi người đều có sứ mạng của riêng mình.
Rõ ràng trời không mưa, nhưng Lạc Thập Giai cảm thấy mọi thứ trước mắt dần mờ đi.
Cô chăm chú nhìn vào màn hình, sau đó gõ từng chữ.
(Em biết anh không cố ý, em tha thứ cho anh.)