Cuối Con Đường Tình
Chương 7 :
Ngày đăng: 01:55 19/04/20
Mười một giờ trưa, hai người thu dọn xong hành lý của mình liền một trước một sau đi ra trả phòng. Lạc Thập Giai không có tiền, tất cả chi phí đều do Trầm Tuần trả.
Lạc Thập Giai tìm bà chủ nhà nghỉ gia đình lấy tờ hóa đơn, cất cẩn thận vào túi.
“Em sẽ trả tiền lại cho anh.” Lạc Thập Giai quay sang Trầm Tuần đang múa may vài động tác thể dục nhỏ làm nóng người.
Trầm Tuần từ chối cho ý kiến, cầm hành lý bước đi.
“Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?” Lạc Thập Giai vác ba lô của mình lên chạy theo anh, cẩn thận hỏi.
Trầm Tuần ném túi hành lý vào khoang sau xe, sau đó đóng cửa xe cái rầm, cũng không hề quay đầu lại hỏi Lạc Thập Giai, “Có muốn đi dạo Lạc Dương một vòng không?”
Trầm Tuần tùy ý dựa vào chiếc xe Jeep bẩn thỉu của anh, thấy Lạc Thập Giai đưa mắt nghi hoặc nhìn mình, bèn giải thích, “Dù sao cũng đến đây rồi.”
“Lạc Dương có gì vui?” Lạc Thập Giai hỏi.
“Hang đá Long Môn, chùa Bạch Mã, còn có một công viên rừng nguyên thủy gì đó.”
Lạc Thập Giai đăm chiêu suy nghĩ.
“Cháo cay, lẩu Lạc Dương (Lạc Dương thủy tịch), cháo trắng, còn có canh miến thịt (*).” Trầm Tuần lại nói.
“Ăn ở đâu?”
Trầm Tuần thấy cô đã có tinh thần hơn, khẽ cười mỉm, trong giọng nói còn mang theo chút bùi ngùi, “Em chẳng khác gì ngày xưa.”
Anh chỉ nói một nửa, thế nhưng cả hai đều ngầm hiểu ẩn ý ở nửa câu sau mà anh vẫn chưa nói ra. Đó là khoảng thời gian vui vẻ hiếm hoi giữa hai người, nhưng lúc này, chút vui vẻ ấy lại làm cho cả hai rơi vào trầm mặc.
Trước đây, những lời nói thế này cũng mang hàm ý tàn nhẫn.
“Đi thôi.” Trầm Tuần thu hồi biểu tình trên mặt, chui vào trong xe.
Lạc Thập Giai nhìn bóng lưng của anh, nỗi chua xót dâng lên trong lòng.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, Trầm Tuần đã từng dõng dạc nói với Lạc Thập Giai rằng: “Cuộc đời này rất ngắn ngủi, có lẽ anh không thể đưa em đi hết mọi nơi trên thế gian này, nhưng chỉ cần em còn sống, anh sẽ để dấu chân của hai ta in dấu ở nhiều nơi trên thế giới.”
Nếu như năm đó gạt bỏ mọi chông gai để đi đến với anh, kết cục hôm nay phải chăng sẽ thay đổi?
Có lẽ sẽ thay đổi, họ sẽ chống lại tất cả để được đến với nhau, sau đó lại cô đơn cắn nuốt bị chông gai ngăn trở, cuối cùng trở thành một cặp uyên ương si tình, mặc cho mọi khó khăn trong cuộc sống vẫn đắm chìm trong tình yêu của mình.
Yêu với hận, hận và phân ly, Lạc Thập Giai lựa chọn yêu hận.
Ai nói cô không phải là người con gái tàn nhẫn?
Tương lai giữa hai người họ, cho tới bây giờ đều đi theo quyết định của cô.
“Xin lỗi…”
Đi ra đồn công an, Trầm Tuần đã đứng chờ ở bên ngoài từ lâu.
Lúc này anh đang đứng hút thuốc dưới gốc cây ngô đồng đưa lưng về phía Lạc Thập Giai, cũng không biết vẻ mặt của anh lúc này thế nào.
Lạc Thập Giai nhét tay vào túi, thì lại mò thấy cái bật lửa bằng bạc kia. Rất nhiều năm trước cô phải bỏ rất nhiều tiền mới mua được nó, bên trên còn khắc chữ.
SX.
Là số phận sao? Vốn cho rằng đã đánh mất, tựa như khoảng thời gian trước đã trôi qua, một khi đã đi qua rồi cũng biến mất.
Nhưng không nghĩ lại đã đánh mất rồi mà còn tìm về được, tựa như người đàn ông trước mắt này.
“Trầm Tuần.” Thanh âm của Lạc Thập Giai hơi run rẩy.
Trầm Tuần nghe tiếng gọi cũng quay đầu lại, thấy Lạc Thập Giai tới, liền dập tắt tàn thuốc, ném vào trong thùng rác.
“Xong hết rồi hả?” Giọng anh vẫn bình thản.
Vẻ mặt Lạc Thập Giai uể oải, gật đầu nói: “Trong ba lô của cô bé đó có tro cốt của cha, đúng là cần tiền hỏa táng nên lừa gạt em.”
“Hửm.”
“Phải chăng ai cũng thấy em quá lạnh lùng?”
Trầm Tuần nhìn cô, có gì đó đang di chuyển trong mắt, anh cười tự giễu, làm như vừa nghe chuyện cười nào đó, lại tựa như rất nghiêm túc, “Suy nghĩ của anh có quan trọng với em không?”
Lạc Thập Giai cảm thấy ngực mình có gì đó chặn lại, không thể để nó như vậy lại không thể gỡ bỏ được, nghẹn một hồi lâu, cô mới lên tiếng trả lời, “Không quan trọng.”
Ánh sáng trong mắt Trầm Tuần bỗng tắt lịm, cuối cùng chỉ cười châm chọc.
“Bởi vậy anh không thể trả lời em.”
* Chú thích: Các món ăn Trầm Tuần đã nêu ở Lạc Dương
Cháo cay – 胡辣汤
Lẩu Lạc Dương – 洛阳水席
Mì Rượu (mì nấu chua) -浆面条
Canh miến thịt – 连汤肉片