Cưới Em Rồi Để Em Yêu Anh
Chương 42 : Quan tâm
Ngày đăng: 10:05 18/04/20
Du Yến trầm mặc nhìn Cố tiên sinh, tâm tư nặng trình trịch, cô biết rõ từ khi mới bắt đầu cho đến bây giờ, Cố tiên sinh vẫn luôn nhân nhượng cô, quan tâm đến cảm nhận của cô, sợ cô bị tổn thương nên mới đồng ý không công khai tình cảm ở giai đoạn này.
Kỳ thật bản thân cô rất ích kỷ, sợ áp lực dư luận, sợ công chúng hiểu lầm, sợ hào quang bối cảnh ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, cô còn sợ rất nhiều thứ.
cô luôn miệng nói yêu Cố tiên sinh nhất, thế nhưng tình yêu của cô so với Cố tiên sinh lại nông cạn đến đáng thương, cô chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt Cố tiên sinh, còn Cố tiên sunh lại dùng hành động thực tế để cưng chiều cô, bảo vệ cô, nghĩ đến đây, cô bỗng cảm thấy hết sức hổ thẹn vì sự nông cạn của mình.
Cố tiên sinh tốt như thế, chẳng những cô không báo đáp lại ý tốt của anh, mà còn ỷ vào chuyện được anh chiều chuộng, tùy ý tiêu xài tình cảm của anh, bản thân như vậy, quả thật đáng giận đến cực điểm.
Kiếp trước cô không màng danh tiếng, coi thường Cố tiên sinh.
Đời này cô yêu danh tiếng, tiếp tục bỏ qua Cố tiên sinh.
Nghĩ đến đây, Du Yến không khỏi cảm thấy đau lòng, đau lòng Cố tiên sinh trả giá vì cô, đau lòng Cố tiên sinh không nhận được hồi báo xứng với những gì anh bỏ ra.
Gio tay ôm Cố tiên sinh thật chặc, tựa đầu lên vai anh, vành mắt Du Yến ửng đỏ, "Cố tiên sinh, I love you, rất yêu rất yêu anh."
Từ hôm nay trở đi, cô sẽ quan tâm yêu thương anh hơn, sẽ không bỏ qua cảm nhận của anh nữa, cũng chiều chuộng anh như anh đã chiều chuộng cô, để cho anh biết, cô cũng rất coi trọng mối tình này.
"Vậy thì anh hãy theo đuổi em đi, để em thấy được anh theo đuổi người mình yêu như thế nào."
Cố tiên sinh muốn dùng cách riêng của mình để công chúng tiếp nhận chuyện tình cảm của bọn họ, chứ không phải là hiểu lầm bọn họ, cũng không ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô, vậy thì cô mỏi mắt mong chờ.
Đúng là cô đã từng rất nuối tiếc khi không thể nói chuyện yêu đương chính thức với Cố tiên sinh, song trùng sinh lại một đời vẫn có thể nắm tay cùng đi tiếp với Cố tiên sinh, cô đã rất thỏa mãn, không cầu xin thêm điều gì nữa, thế nhưng không ngờ Cố tiên sinh muốn bù đắp nuối tiếc cho cô, quả thật khôngcòn gì có thể tốt đẹp hơn thế nữa.
Buổi sang hôm nay công việc không nhiều lắm, Du Yến không vội ra ngoài, lúc Cố tiên sinh đi làm, côrất khéo léo hiểu lòng người mà tiễn anh ra xe, sau khi tài xế lái xe đi, cô vẫn lưu luyến không rời đứng nguyên tại chỗ phất phất tay với đuôi xe.
Bà chủ chưa vào nhà, Vu quản gia vào trước cũng không hay, cho nên ông đành giữ nguyên vị trí đưa mắt nhìn theo xe từ từ đi xa.
"Vì sao phu nhân không cùng đi theo?" Vu quản gia quay đầu nhìn cô.
"Cùng đi theo?" Du Yến chẳng hiểu ra làm sao.
"Vậy có phái người sang Mỹ không?" Triệu Thiêm hỏi.
Cố tiên sinh im lặng một lát mới trả lời: "không cần, nhưng lúc nào cũng phải chú ý đường đi nước bước của cậu ta."
"Tôi hiểu rồi."
Sau khi Triệu Thiêm đi ra ngoài, Cố tiên sinh ngồi xuống bàn làm việc, anh xoa xoa huyệt thái dương, về Kỷ Hải, có phải anh hạ thủ quá lưu tình rồi không? Kỷ Hải đối với anh mà nói không chỉ là tình địch đơn giản như vậy, nói chính xác hơn, hẳn là kẻ thù mới đúng, đối với kẻ thù mà hạ thủ lưu tình, nhất định sau này hậu họa khó lường.
Nghĩ tới đây, Cố tiên sinh tiếp tục thở dài, sau đó lấy một phần văn kiện ra đọc.
Song nhớ lại đoạn đối thoại với Du Yên vào ban sáng, đầu anh lại đau từng cơn, mặc dù ngoài miệng anh hết sức tự tin nói muốn theo đuổi cô, thế nhưng thật ra trong lòng anh không dám nắm chắc, từ nhỏ cho tới lớn, anh chưa từng theo đuổi các cô gái, đối với con đường theo đuổi người yêu lại càng dốt đặc cán mai, sau khi yêu đương với Du Yến, anh chỉ biết hết cưng chiều cô rồi lại cưng chiều, nhưng lại chưa bao giờ tạo ra một chuyện gì lãng mạn để dỗ cô vui vẻ cả.
Cố tiên sinh cảm thấy, chuyện lấy lòng người mình yêu thương này, còn khó hơn bàn chuyện làm ăn gấp N lần.
Trời cuối thu, thời tiết vô cùng lạnh giá, lúc trước Du Yến đã nhận lời quay một bộ phim cổ trang, địa điểm là ở phim trường Hoành Điếm, điều này chứng tỏ Du Yến phải rời nhà, tạm xa Cố tiên sinh mấy tháng.
Mặc dù trong lòng vạn phần không muốn, nhưng đến hẹn, cô vẫn bị Đỗ Phi Phi kéo lên máy bay.
Đến khi về đến khách sạn, Du Yến đã bị đông cứng, nước mũi chảy ròng ròng, cô thực hận không thể mua vé máy bay bay về nhà ngay lập tức, cô không lo ăn cũng chả lo mặc, còn có người yêu thương chiều chuộng, hà cớ gì phải đến đây chịu khổ chứ!
Nghe cô phàn nàn xong, Đỗ Phi Phi khinh bỉ nói"
Là em tự tìm."
Du Yến tự làm tự chịu chỉ có thể cam chịu số phận mà kéo hành lý tiến vào đoàn phim, không ngờ rằng vào đoàn phim còn gặp được người quen, diễn viên chính "Người năm ấy" em gái nhỏ Hà Hi, em gái này lần đầu tiên đóng phim đã được diễn vai chính, khởi điểm này rất cao, song lại có chút hạn chế con đường diễn xuất tiếp theo, cũng may em gái nhỏ này là một người co được dãn được, trong bộ phim này cô nhóc sẽ diễn vai phụ bên cạnh Du Yến, hơn nữa còn là vai em gái của nữ nhân vật chính.
Hà Hi là một em gái nhỏ nhiệt tình, vừa thấy cô xuất hiện là lập tức ôm lấy cô nhõng nhẽo, nói mình nhớ cô biết bao nhiêu, còn phàn nàn là tại sao Du Yến không điện thoại cho mình mà chỉ cho số điện thoại của Đỗ Phi Phi, mỗi lần gọi tới là chỉ nghe được giọng nói lãnh đạm của Đỗ Phi Phi, một chút ý tứ cũng không có.
Du Yến không gọi điện cho Hà Hi là có nguyên nhân hết đấy, Hà Hi là một em gái nhỏ nhìn có vẻ ngây thơ thuần khiết, kỳ thật lại có một chút lòng riêng, trong đoàn phim lúc trước Du Yến phát hiện Hà Hi rất xa cách với các vai phụ còn lại, còn đối với cô thì cực kỳ nhiệt tình, loại người đạp thấp nâng cao như thế Du Yến đã thấy rất nhiều, cho nên đối với Hà Hi, thật lòng cô không có cảm tình tốt.