Cưới Ma – Mộc Hề Nương

Chương 1 :

Ngày đăng: 20:59 21/04/20


Sáng thứ hai Phương Quả nhận được một phong thư do lớp trưởng lớp cấp ba gửi tới, là thư mời tham dự tang lễ.



Người mất là Vệ Duy.



Phương Quả ngẫm nghĩ tận mười mấy phút mới nhớ ra Vệ Duy là ai.



Vệ Duy là bạn học thời cấp ba của Phương Quả, cũng là hoa khôi lớp cậu.



Theo lý mà nói, nếu là hoa khôi của lớp thì lẽ ra Phương Quả phải nhớ rõ lắm chứ, vậy mà sự thật hoàn toàn ngược lại, ký ức về Vệ Duy của cậu thực nhạt nhòa.



Trong ấn tượng thì đó là một thiếu nữ rất xinh và yên lặng, thành tích bình thường, cảm giác tồn tại mờ nhạt, giống như người giấy* vậy, điểm sáng duy nhất chính là xinh đẹp, song lại mơ hồ như bị bóng ma bao phủ.



*Paperman: tên một bộ phim hoạt hình của Disney, paperman, người giấy, là những người sống thầm lặng, mờ nhạt, ko có gì nổi bật, cuộc sống là một màu ảm đạm xám xịt giống như tông màu của bộ phim.



Phương Quả nhận thư chưa được bao lâu thì lớp trưởng gọi điện đến: “Phương Quả hả?”



Phương Quả: “Lớp trưởng thiên thu vạn tuế.”



Lớp trưởng bị chọc cười, nói: “Có thấy thư tôi gửi ông không?”



Phương Quả cúi đầu, trên tay vẫn còn cầm lá thư trắng như tuyết.



Nét chữ rồng bay phượng múa, mạnh mẽ phóng khoáng, nào có kém gì các chuyên gia thư pháp.



“Đã thấy.” Phương Quả chợt chần chừ, rồi hỏi: “Thật hay giả vậy?”



Lớp trưởng im lặng, hồi lâu mới cất tiếng trầm trầm: “Ai mà lấy chuyện này ra đùa chứ?”



Cũng đúng.



Phương Quả cảm thấy buồn buồn.



Bất kể thân thiết hay không, dù sao cũng từng học chung với nhau ba năm, tính ra chỉ mới hai mươi lăm tuổi.



Đây chính là chết trẻ, một đóa hoa xinh đẹp cứ vậy mà héo tàn, từ nay về sau không còn nở nữa.




Chỉ có ánh sáng đèn xe hắt vào mờ mờ. Người nọ từ trên xuống dưới đen thui, ngoại trừ cánh tay để lộ trắng bật lên giữa màn đêm.



Người đó đưa tay ra đỡ lấy Phương Quả.



Hóa ra mùi mực dịu mát tỏa ra từ người con trai bên cạnh này, Phương Quả khẽ nói cảm ơn rồi lui lại dù có chút không nỡ.



Anh ta không đáp, chỉ rút tay về.



Xe tiếp tục chạy về trước, bên trong hoàn toàn tĩnh mịch.



Bất chợt nảy lên một cái, Phương Quả ngồi không vững lập tức bị ngã nhào xuống sàn. May thay, cánh tay nhợt nhạt kia chợt xuất hiện, vòng qua eo Phương Quả, kéo cậu vào một lồng ngực tràn ngập mùi mực thơm lành lạnh.



Xe lại đều đều lăn bánh, và Phương Quả nghe thấy tiếng làu bàu của ba người đối diện cùng với tiếng cười ha hả của bác tài. Lúc này đây, cậu lại cảm thấy những âm thanh này như có phần xa xăm, nghe thì thấy, nhưng lại chẳng rõ nội dung là gì.



Hay do tâm tư cậu giờ phút này đều đặt hết lên người bên cạnh chăng?



Đó là một người con trai, dáng dấp cao gầy.



Phương Quả miên man suy nghĩ, rồi chợt phát hiện ra cái ôm trên eo có hơi chặt, nhưng vẫn không làm cậu đau.



“Cảm ơn.”



Lần thứ hai Phương Quả thì thầm tiếng cảm ơn, sau đó đẩy mình ra khỏi lồng ngực chàng trai, vốn tưởng lực ôm như vậy đẩy ra có chút khó khăn, nào ngờ cậu chỉ đẩy nhẹ người ta đã thả lỏng tay rồi.



Điều này làm cho Phương Quả tin rằng, hành động của người con trai này thật sự xuất phát từ lòng hảo tâm, vì thế lấy làm cảm kích.



Cậu định nói tiếp thì cảm giác buồn nôn lại ập đến.



Nghĩ lại, thôi thì để đến bản xuống xe rồi nói chuyện cũng được, dù sao bản làng chẳng lớn là bao. Bác tài đã nói họ sẽ qua đêm ở đó, phỏng chừng anh ta cũng ở lại trong thôn đêm nay.



Nghĩ vậy, Phương Quả liền nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.



Vậy nên Phương Quả không hề trông thấy, đương khi cậu nhắm mắt lại, trong xe vốn đang huyên náo bất chợt im lặng như tờ. Còn người con trai ngồi bên cạnh cậu lại khẽ nghiêng đầu, ẩn trong mũ áo là lớp sương mù dày đặc, có một đôi mắt đang nhìn Phương Quả chằm chằm không hề chớp nháy.