Cưới Ma – Mộc Hề Nương
Chương 6 :
Ngày đăng: 20:59 21/04/20
Phương Quả rợn hết tóc gáy nhìn tấm bài vị kia.
Cậu muốn ném nó đi nhưng tay chân lại cứng ngắc không động đậy được.
Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm xuống, đèn cứ chớp nháy chớp tắt, Phương Quả nuốt nuốt nước bọt rồi lùi về sau một bước, chợt đụng phải cái gì đó.
Cả người khựng lại, cậu nhớ rõ đằng sau trống, không hề để gì cả.
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, một làn hơi lạnh phả vào gáy, cả người Phương Quả ngay tức khắc nổi hết gai ốc.
Dái tai bị ngậm vào miệng mút mát, giống như đang nhấm nháp đồ ăn, và cậu cảm tưởng như mình sắp bị làm thịt.
Phương Quả sợ hãi run rẩy, khóe mắt chợt đỏ hoe.
Yếu đuối nhu nhược, trêu ghẹo thật vui.
Cậu nức nở cầu xin, nhưng lại bị đẩy nằm lên chiếc bàn gỗ tròn, quần áo bị tuột ra cột chặt tay cậu. Cơ thể trắng nõn như vật hiến tế, trần trụi trước mắt quỷ.
Đây là tế phẩm đẹp nhất rất được lòng quỷ.
Là báu vật, là tâm can, là dục vọng của quỷ.
Rốt cuộc hắn đã có thể chiếm hữu được báu vật này, thỏa lòng mong muốn.
Vệ Nhiên người đầy huyết tinh và nghiệp chướng nở nụ cười u ám méo nó đầy đắc chí, từ từ chậm rãi nhấm nháp bữa tiệc lớn của mình.
Phương Quả cực kỳ sợ hãi, cậu van xin rất thảm thiết, nhưng cuối cùng đều trở thành tiếng thở dốc, rên rỉ và xin tha.
Không chịu nổi những va chạm vào nơi yếu ớt sâu bên trong, vậy nên cậu mặc kệ kiêu hãnh và tôn nghiêm một người đàn ông đành nức nở xin tha, chỉ mong người con trai đang đè trên người ban cho một tẹo thương xót mà buông tha, đừng để cậu cứ mãi trong cơn cực khoái.
“Anh muốn thế nào? Tôi sẽ mời thầy giỏi nhất siêu độ cho anh, để anh được đầu thai. Tôi sẽ đốt vàng mã, người giấy nữ… không, người giấy nam, sẽ đốt cho anh thật nhiều người giấy nam… anh buông tha cho tôi đi, xin anh đấy…”
Trong lúc như thế này mà Phương Quả lại xin tha, đã khiến cho Vệ Nhiên nổi cơn tam bành hành cậu thê thảm. Lắc đầu, tóc đẫm mồ hôi rũ rượi. Hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng. Môi lưỡi bị chiếm đoạt không khép lại được, đầu lưỡi diễm hồng lấp ló giữa môi răng càng kích thích người con trai bên trên xâm phạm.
Sau cùng, câu xin tha của Phương Quả đã trở thành… “Ưm, á, a đừng… Tha tôi đi. Đau quá… anh làm ơn…”
Vệ Nhiên cưới Phương Quả rồi đi khỏi đây, trước khi đi, Vệ Nhiên đã phá hủy pháp trận trước mộ Vệ Duy để cô có thể tự do ra vào.
Sau khi hai người rời khỏi, Vệ Duy đã đại khai sát giới.
Hai năm sau.
Phương Quả về nhà sau khi đến thăm người bạn là Lý Duy.
Trong nhà đã sớm có cơm canh nóng hầm hập chờ cậu, còn có dép lê cũng đã được để sẵn.
Phương Quả vừa bước vào cửa đã bị ôm lên, dép có người đổi, cơm nước có người chuẩn bị, nước tắm cũng có người pha sẵn, ăn cơm xong có hoa quả tự động đưa tới mặt.
Ở nhà, Phương Quả được cung phụng giống như ông hoàng.
Phương Quả vừa ăn cơm vừa kể chuyện Lý Duy cho Vệ Nhiên nghe, cũng kể luôn chuyện phòng 414. Người thanh niên ở trong đó hẳn là giống cậu, cũng kết âm hôn làm vợ ma.
Đêm khuya, Phương Quả ôm Vệ Nhiên, nhắm mắt, miệng khẽ rên rỉ vì sung sướng. Từ trên người Vệ Nhiên cậu dần dần đi tới đỉnh cao cực lạc.
Phương Quả không ngờ rằng cái gọi là để suy nghĩ sau kia, vậy mà đã thành vợ chồng với quỷ được hai năm. Đến lúc này, ngược lại là cậu, mới là người không thể rời khỏi Vệ Nhiên.
Dù có là ai, được người khác chăm sóc tất tần tật mọi thứ trong hai năm, nếu rời khỏi hẳn sẽ không thể làm được gì.
Vệ Nhiên vẫn đối với Phương Quả một lòng si mê và chiếm hữu. Còn Phương Quả, cậu không biết là mình có yêu Vệ Nhiên hay không, cẫu chỉ biết là bây giờ cậu không thể nào rời khỏi Vệ Nhiên được.
Cũng không có gì không tốt, Vệ Nhiên là một ông chồng rất xuất sắc.
Ngoại trừ không phải là người.
Hết thảy đều rất tốt.
Phương Quả quen rồi, sau này cũng không thay đổi.
Hoàn