Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Chương 18 :

Ngày đăng: 11:11 18/04/20


Tôi cảm thấy có lẽ bản thân mình và Mộ Dung Cạnh có số

tương khắc nhau, tưởng rằng chơi thân với nhau lâu như vậy, đến giờ nhìn lại

mới phát hiện ra, cảm xúc của hai người chẳng có lúc nào đồng đều cả. Khi tôi

thích cậu ấy thì cậu ấy thờ ơ với tôi, đến khi cậu ấy trở về, có ý với

tôi, tôi lại cảm thấy buồn bực, phiền chán.



Lúc trước cậu ta nói yêu người con gái khác, vậy mà

vẫn ba bốn lần tới khiêu khích tôi, cậu ta cứ vô tư, tàn nhẫn với tình cảm của

tôi, khiến tôi đau khổ đến nhường nào, nhưng tôi cũng có quyền gì để trách cậu

ta,bởi tôi và cậu ta cũng là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi, biết rõ cậu ấy

thích người khác, mà vẫn vui vẻ cùng làm tình.



Đến bây giờ, khi tôi đã hoàn toàn có thể thông suốt

lại suy nghĩ, cậu ấy lại trở về với bộ dạng cô đơn đáng thương,cái này thật

đúng là đổi trắng thay đen a, người nên buồn phiền phải là tôi mới đúng chứ!



Như vậy, chẳng phải là trêu đùa sao? Tôi không muốn

gặp mặt cậu ấy, tôi muốn trốn cậu ấy, nhưng như thế lại khiến Tiêu Quân không

vui, nhưng việc tôi trốn tránh người đàn ông khác thì ảnh hưởng gì tới anh ấy

mà không vui cơ chứ?Lẽ ra nên cảm thấy cao hứng mới đúng?Lẽ ra nên khen ngợi

tôi biết tạo khoảng cách với cậu ta mới phải ?Vậy mà, anh ấy đã không khen, còn

mắng tôi không biết suy nghĩ, không kiên định!!Thử nghĩ xem có phải anh ấy rất

kì lạ không?Tôi thật sự không thể hiểu hết tâm tư của người đàn ông này.



Bảo Tử Phàm đưa Ngôn Tiếu đi chơi, tôi cùng bà ngoại

tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi.



Bà ngoại bình thường luôn là một lão bà ranh mãnh

trong lốt người già hồ đồ, nhưng khi nói chuyện với bà, tôi lại rất thích, đặc

biệt là khi nói những chuyện gì nghiêm túc,có lẽ lần trước gặp Mộ Dung Cạnh, bà

đã biết được chuyện giữa bà người chúng tôi, nên mới nói như thế ( Nhím : Cái

câu mua chuộc bà ấy….).



Tôi ngồi cắn móng tay. Bối rối không biết có nên cùng

bà nói chuyện thẳng thắn, cứ cắn cho đến khi móng tay tưởng như sắp nát,tôi vẫn

chưa hạ được quyết tâm.



“Có gì muốn nói thẳng với bà không?” Bà ngoại uống đồ

uống trên tay, cười hỏi tôi, khóe mắt tinh nghịch cười híp lại thành những nếp

nhăn của tuổi già trên gương mặt,bà quả nhiên là một bà lão tinh ranh.



“Bà ngoại, sao đột nhiên bà lại muốn kể mấy chuyện này

cho hai người họ?”Một người đàn ông giàu có mà tôi thầm mến, một người

lại là mối tình cũ của tôi, hai người hai thân phận, nhưng một khi biết

được chuyện này, tôi đều sẽ xấu hổ.



Bà ngoại vỗ nhẹ vào lưng tôi,“Ngày đó gặp Mộ Dung

Cạnh, bà thấy cháu khẩn trương lắm mà, biết đầu bảo bối là của Mộ Dung Cạnh.”



Thành thật gật đầu, tôi thở dài, mắt nhìn về phía

xa,“Bà ngoại, nhanh thật đấy, bảo bối đã ba tuổi rưỡi rồi , bốn năm trước cháu

cùng Tiêu Quân mới gặp nhau, bà nghĩ bảo bối là con của anh ấy sao? Nói
hiệu trốn trại thần kinh. Nếu không phải bị tâm thần, tôi thật bội phục cái

miệng dẻo quẹo của cô ta, bộ đồ tôi mặc đơn sơ đến vậy mà cũng có thể thích cho

nổi, nói dối không đỏ mặt, thật giỏi?.



“Chà, mặt chị Ngôn nhỏ nhắn, để kiểu tóc này thật

đẹp.” Một nữ nhân tóc quăn lọn khác nhảy vào nhập hội, hết lời khen ngợi.



Tôi cứng ngắc miệng không nói được gì, tôi cũng thừa

nhận kiểu tóc bob ngắn, hơi uốn lọn đằng sau rất hợp với gương mặt mình,

nhưng kiểu tóc này đối với sự kiện ngày hôm nay, quả thật quá đơn sơ, không có

vuốt keo tạo nếp hay uốn tóc thành kiểu,chỉ đơn giản để nó xõa tung tự nhiên,

quả thật không hề phù hợp chút nào.



“Đâu có, vừa rồi vội quá, tôi ăn mặc quá đơn sơ, đã

khiến các vị chê cười.”Tôi ho khan, lên tiếng ngăn cản hành động vuốt mông ngựa

của mấy cô gái này ( nịnh nọt đó), xem mấy cô gái này thi nhau soi xét người

tôi để tìm ưu điểm mà khen, thật khiến người ta dở khóc dở cười mà.



HỌ càng cố gắng khen, tôi càng cảm thấy thống khổ!



Một cô gái khác nhìn khá nhỏ tuổi, chắc là nữ sinh lên

tiếng hỏi:“Chị cùng Tiêu tiên sinh thường ở cùng nhau nên chắc tính tình đều

lạnh lùng giống nhau?”Xem bộ mặt sùng bái vạn phần của cô gái này, tôi có thể

khẳng định, đây lại là một nạn nhân nữa của Tiêu Quân (Nhím : Thật tội

nghiệp!).



Tiêu Quân lạnh lùng sao? Tôi cau mày suy nghĩ, trong

ấn tượng của tôi, tính cách anh ấy đâu thể gọi là “ Lạnh lùng” được.Theo như

tôi nghĩ, cái này phải gọi là “ Sõi đời” mới chuẩn.



“Ha ha, đại khái là thế.”Tôi tiếp tục pha trò, coi như

giữ chút hình tượng của Tiêu Quân trong mắt người ngoài, không hiểu sao,

trong đầu vẫn hiện rõ hình ảnh anh ấy nóng bỏng, điên cuồng khi làm tình, tại

sao thế nhỉ?.( Nhím : Chị bị anh Quân làm hư não rồi!!)



Ứng phó với đám phụ nữ tò mò này một hồi, quá mệt mỏi,

tôi tìm cách chuẩn trước, trong tiềm thức chửi rủa Tiêu Quân không dưới 100

lần.



Nhanh chóng đi ra đại sảnh khách sạn, lấy điện thoại

gọi cho anh ấy, cứ tập trung vào những tiếng “tút” chờ máy, ngơ ngác thế

nào, tôi va vào ai đó đang chuẩn bị tiến vào đại sảnh.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Hôm qua đi làm tóc,

tôi chuyển từ tóc thẳng thành tóc quăn, nhưng xem ra kết quả không như

tôi mong muốn,hôm nay thức dậy thấy tóc có quăn….. nhưng là quăn hơn cần thiết

rất nhiều. TT_TT…………………………



Hơn nữa còn phải ủ tóc hai lần, hỏng hết tóc tôi, tên

làm tóc kia, tôi mà tìm đk sẽ cho một trận nên thân!!!!!!