Cưới Ta, Mua Một Tặng Một
Chương 32 :
Ngày đăng: 11:11 18/04/20
Âm nhạc bên tai quá sức ồn ào khiến trong một khắc tôi
cứ tưởng mình nghe nhầm, bấu chặt vào hộp trang sức trên tay, tôi trừng
mắt nhìn Triệu Thiên, nụ cười trên mặt dần tan biến :”Thật sao?”
Triệu Thiên cũng không giỡn nữa, vẻ mặt vô cùng nghiêm
túc, nói : “Thời điểm bọn tôi rời đi bọn họ mới tới. Tuy rằng không giáp mặt
nhưng gương mặt Tiêu lão đại làm sao tôi nhìn nhầm được, chỉ là gương mặt cô
gái đi cùng thì tôi chẳng thể nhận ra.”
Vỗ vỗ vai cậu ta, tôi nói: “Ngồi vào bàn đi, chị gọi
rượu ngon cho cậu. Hôm nay sinh nhật cậu, chị sẽ mời toàn bộ.”
“Ây đừng có . . . . .” Triệu Thiên kéo tay áo tôi níu
lại. Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, làm chuyện có lỗi liền cảm thấy lo âu , bứt
rứt, cái bộ dạng ngu ngốc này thì ai nỡ trách phạt đây.
Ta khoát tay, nói : “Không có sao đâu.”
Sau đó tới quầy bar, bảo người mang rượu ngon tới bàn
Triệu Thiên. Bản thân tôi cảm thấy thật phiền chán, bèn trở vào văn phòng tránh
mặt những kẻ phiền phức ngoài kia.
Ném hộp trang sức lên bàn, tôi không vội vàng
tức giận như thường lệ. Tin tức Triệu Thiên nói chắc chắn không phải nói
dối, nhưng bản thân người cung cấp chắc chắn cũng không tốt đẹp gì. Nhìn vẻ mặt
vui sướng thấy người gặp họa của cậu ta, theo như những gì tôi hiểu biết vì cậu
ta, chắc là muốn tôi và Tiêu Quân cãi nhau hay chí ít cũng xung đột mâu thuẫn
nho nhỏ. Nói chung là không được nóng vội, cứ coi như Triệu Thiên tính trẻ con
đi, tội một nỗi xem ra cậu ta có hảo ý nên mới nhắc nhở tôi, thôi thì cũng
chẳng nỡ trách.
Tuy nhiên, tin tức không phải dối trá, cũng không phải
hơi nước thế nên cũng phải điều tra mới được.
Nếu đã phát hiện mình có tình cảm với Tiêu Quân từ
trước, vì sao khi nghe tin này tôi chỉ biết cười trừ. Bởi vì người đó là Tiêu
Quân – một nam nhân quá hoàn hảo, việc anh ấy có người này người khác theo đuổi
thì có gì lạ…,Ngược lại, nếu anh ấy chỉ có mình tôi, đó mới là lạ đấy. Nhưng từ
giây phút tôi biết tôi yêu anh ấy, thì bất kì cô gái nào dám chen vào giữa
chúng tôi sẽ là kẻ thù của Ngôn Tử Kỳ.
Tuy rằng tôi chẳng muốn biến mình thành một bà già đa
nghi phiền hà chút nào, nhưng mà thứ tình cảm mang tên tình yêu này đúng là ma
“Chị cùng Tiêu Quân dạo này có một vài chuyện. Chị sợ
anh ấy. . . . . . sợ anh ấy thay lòng đổi dạ, em có thể giúp chị quan sát hành
động dạo này của anh ấy hộ chị được không?Em cũng biết mà, mấy năm nay bọn chị
ở bên nhau thật sự đã chẳng dễ dàng gì, vậy mà giờ đây lại vì một nữ nhân mà
tan rã thì thật chẳng đáng.” Vụng trộm liếc vẻ mặt buồn rầu của Điền Tiến, tôi
cười thầm, cá cắn câu rồi.
Nói một hồi, Điền Tiến quả nhiên trăm phần đồng tình,
cau mày nói: “Kỳ thật em cũng không rõ lắm, chính là cái hôm chị bị bắt đi, lão
đại rất lo lắng, bất đắc dĩ anh ấy mới tới tìm cha rồi mới gặp cô ta. Sau này
lại thường gặp Chu Tuyền, thực ra thì gặp nhau tình cờ thôi. Có điều em
cảm thấy rất lạ, mỗi khi cô ta làm một vài động tác thân thiết với lão đại, nếu
ở chỗ đông người, đáng lẽ phải từ chối thì lão đại lại mặc kệ, mà nếu ở chỗ
kín, thì anh ấy lại khước từ!”
“Nói cách khác, khi nào có nhiều người thì anh ấy
nguyện ý cùng thân thiết với Chu yêu… à quên Chu Tuyền, còn ở nơi ít người thì
lại khước từ?” Tình báo như vậy càng làm tôi mờ mịt, thật sự là rất kì lạ. Chỉ
có một giả thuyết duy nhất đó là anh ấy muốn diễn trò, bởi vì diễn trò thì phải
có người xem mới thú vị nga, nhưng quan trọng là anh ấy diễn cho ai xem? Kẻ
thù? Người nhà? Hay là. . . . . . Tôi?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trên sân khấu phỏng vấn hôm nay:
Tuyết Mặc: Tử Kì, nói xem thích nhất ai?
Tử Kì: Ngôn Tiếu, bà ngoại, Ngôn Tử Phàm, Tiểu
Cẩn, Điền Tiến, Chu Tuyền ( chút tí xíu) , con mèo Tiểu Hoa dưới lầu, con chó
đen nhỏ trên lầu. . . . . .
Tiêu Quân: . . . . . .
Tuyết Mặc: nói xem còn thích ai nữa không?
Tử Kì: CÒn nữa sao? Ngoài mấy người này ra còn ai nữa,
chẳng lẽ bà kêu tôi đi thích Mộ Dung Cạnh?
Tiêu Quân: ( lật bàn ) Lão Tử mặc kệ, lão tử không
diễn nữa! !