Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên (Dịch)
Chương 184 : Tập kích bất ngờ (2)
Ngày đăng: 09:53 31/07/20
Giữa trưa tiểu đội tìm được một địa điểm khá là rộng rãi, tại đây người phụ trách tiểu đội, cũng là đại đội trưởng chiến đội đặc chủng Tây Bắc liền ra lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, đến tận giữa trưa cũng không hề phát hiện ra dấu vết gì, lại để cho mọi người trong tiểu đội không khỏi có chút buông lỏng cảnh giác, lại thêm ngay từ đầu bọn họ đã không quá coi trọng đối với hành động lần này, vì vậy đều rất là thoải mái ngồi ở dưới đất vừa lấy đồ vật ra ăn vừa nói chuyện phiếm.
Nhìn qua một màn này, Diệp Phi không khỏi có chút cảm thán, bất quá cũng hiểu rõ cho dù mình có nhắc nhở bọn họ cũng không bất cứ có tác dụng gì đấy, đành phải âm thầm đề cao cảnh giác.
Chỉ là mãi cho khi đến tất cả mọi người ăn cơm, nghỉ ngơi một hồi lâu cũng không thấy bất cứ dấu hiệu nào của quân địch, lại để cho Diệp Phi cảm thấy mình có phải là có chút quá mức khẩn trương rồi không? Cho dù đám phần tử khủng bố kia thật sự muốn chủ động tiến công, hẳn là cũng không có khả năng tập kích tại địa phương trống trải như vậy.
Chứng kiến vẻ mặt khẩn trương của Diệp Phi rốt cục trầm tĩnh lại, Lý Vân ngồi ở bên cạnh hắn cười nói:
- Tiểu Mãn, có phải là lần đầu tiên tham gia hành động như vậy, cho nên cảm thấy có chút khẩn trương không?
- Có lẽ là vậy a.
Diệp Phi cười lắc đầu:
- Ta vẫn luôn cảm giác có chút không đúng, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ là do ta lo lắng quá mức a.
Lý Vân cười nói:
- Không có việc gì, trải qua vài lần là quen thôi, đám phần tử khủng bố kia cũng không có khả năng lập tức tấn công chúng ta tại nơi này đâu, cho nên ngươi cũng không cần quá khẩn trương, đúng rồi, hiện tại cũng không có chuyện gì, cùng ta tâm sự chút chuyện trong trường học của các ngươi đi.
- Lý thúc sao bỗng nhiên lại muốn nghe loại chuyện này vậy?
Diệp Phi cười hỏi.
Lý Vân có chút bất đắc dĩ cười cười nói:
- Nữ nhi kia của ta cũng đang học cao trung, nhưng mỗi lần ta muốn cùng nàng nói tới trường học của nàng, nàng liền có chút không được kiên nhẫn, cho nên ta mới muốn hiểu rõ một chút xem đám trẻ các ngươi ở độ tuổi này rốt cuộc là suy nghĩ cái gì.
Nói đến nữ nhi của mình, trên mặt Lý Vân lộ vẻ hạnh phúc, hiển nhiên là đối với nữ nhi của mình cực kỳ yêu thương.
Diệp Phi đã quen biết Lý Vân từ trước, cũng biết vợ của hắn sớm đã qua đời được rất nhiều năm, mà hắn cũng một mực không hề tái hôn, chỉ là trước đó lại không hề hay biết hắn còn có một nữ nhi, vì vậy cười nói:
- Lý thúc đẹp trai như vậy, con gái của ngươi nhất định cũng rất xinh đẹp a.
- Đương nhiên!
Lý Vân một chút khiêm tốn cũng không có, cười nói:
- Nữ nhi của ta lớn lên rất giống lão bà của ta, tất nhiên là rất xinh đẹp rồi.
Diệp Phi cười nói:
- Vậy có cơ hội nhất định phải gặp một lần a.
Lý Vân cố ý kéo dài mặt nói:
- Gặp có thể gặp, chỉ có điều tiểu tử ngươi cũng không thể có ý đồ gì với nàng a, ta biết rõ ngươi đã có một vị hôn thê tên là Lâm Linh rồi đấy.
Diệp Phi cười hắc hắc nói:
- Vậy cũng không nhất định, nếu như nàng thật sự xinh đẹp giống như ngươi nói, nói không chừng ta sẽ thực sự có ý đồ đấy, đến lúc đó sẽ không gọi ngươi là Lý thúc nữa, mà phải đổi thành cha vợ rồi!
Lý Vân biết rõ Diệp Phi chỉ đang nói giỡn, cũng không khỏi nở nụ cười, gõ xuống đầu hắn một cái:
- Tiểu tử, nếu như ta thực sự trở thành cha vợ ngươi, xem ta có cho ngươi đi dọn nhà mỗi ngày hay không.
Diệp Phi lập tức cười ha ha.
Đúng lúc này, một người lính phụ trách phụ trách canh gác bên ngoài đột nhiên hét to một tiếng:
- Địch tập kích!
Tiếp theo chính là một hồi tiếng súng vang lên, người lính kia liền không còn động tĩnh.
Hơn chục đội viên chiến đội đặc chủng đang ở trạng thái buông lỏng lập tức bị biến cố này khiến cho giật mình tỉnh lại, bọn họ không hổ là chiến sĩ thân kinh bách chiến, theo bản năng không tự chủ tìm đến một vị trí tốt mà ẩn nấp, tận lực đem thân thể của mình trốn ở phía sau, Lý Vân bên cạnh Diệp Phi tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Có điều chính Diệp Phi lại là có chút khác biệt, hiện tại nếu bàn về tốc độ phản ứng, hắn tuyệt đối vượt xa những binh chủng đặc công này, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ trải qua loại tình cảnh chiến đấu như vậy, trong lúc nhất thời vậy mà sững sờ tại nơi đó, đứng dậy hướng địa phương phát ra tiếng súng nhìn lại.
Lý Vân sau khi che giấu thật tốt thân thể của mình, chứng kiến Diệp Phi còn ngây ngốc đứng ở nơi đó, không khỏi kinh hãi, mà lúc này tiếng súng lại vang lên lần nữa, hắn cũng không suy nghĩ được nhiều, lập tức mạnh mẽ nhảy ra từ phía sau chỗ che chắn, thoáng chốc đã kéo Diệp Phi ngã bổ nhào xuống mặt đất, đồng thời phát ra một tiếng kêu rên.
Mãi đến khi Lý Vân gục xuống, Diệp Phi mới kịp phản ứng, có điều thực sự lại không quá mức bận tậm, coi như một viên đạn này thật sự bắn tới trên người hắn, cũng không có khả năng tạo thành bất luận tổn thương gì đối với hắn, vì vậy cười nói:
- Lý thúc, ta không sao, ngươi mau dậy đi.
Chính là Lý Vân lại vẫn nằm nhoài trên người Diệp Phi, khẽ động cũng không có nhúc nhích, Diệp Phi đang muốn đem Lý Vân đẩy ra, đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, hơn nữa tựa hồ có đồ vật gì đó từ trên người Lý Vân chảy xuống, khiến cho quần áo trước ngực của hắn có chút ẩm ướt đấy.
Diệp Phi hoảng sợ, vội vàng cẩn thận đem Lý Vân dời ra khỏi người của mình, sau đó chăm chú nhìn hắn, vừa xem xét một chút, lại nghẹn ngào hô lên, chỉ thấy quần áo trước ngực và sau lưng Lý Vân lúc này đều đã bị máu tươi nhuộm đỏ, mà phần cổ của hắn lại có một cái vết thương hình tròn, còn có lượng lớn máu tươi đang không ngừng tuôn ra.
- Lý thúc, ngươi sao rồi?
Diệp Phi vội vàng dùng tay che lấp miệng vết thương của Lý Vân, ngăn không cho máu tươi tiếp tục chảy ra, trên mặt tràn ngập lo lắng.
Vị đại đội trưởng núp ở bọn họ cách đó không xa, nhìn thấy nơi này dường như đã xảy ra chuyện gì, vội vàng nằm rạp xuống tiến sát lại gần, hỏi:
- Làm sao vậy?
Diệp Phi một tay bụm lấy vết thương của Lý Vân, một tay đưa hắn ôm lấy, lo lắng nói:
- Lý thúc trúng đạn rồi!
Không cần Diệp Phi nói, vị đại đội trưởng kia chỉ từ thân thể đầy vết máu tươi của Lý Vân cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, vội vàng tiếp nhận Lý Vân từ trong tay Diệp Phi, sau khi nhìn rõ một chút cũng không khỏi cực kỳ giật mình, quát lớn:
- Tất cả mọi người toàn lực phản kích, Tiểu Vệ, ngươi đến yểm hộ ta, Lý đội trường có nguy hiểm đến tính mạng!
Mỗi đội viên chiến đội đặc chủng đều có thủ đoạn trị liệu khẩn cấp, vị đại đội trưởng này hiển nhiên cũng không ngoại lệ, hắn hiện tại chính là muốn giúp Lý Vân sơ cứu một chút, sau đó lại nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện chính quy để chữa trị, về phần kêu gọi Vệ Thanh, là vì kỹ thuật bắn súng của nàng vô cùng tốt, có thể tạm thời áp chế hỏa lực của quân địch, lại để cho mình có thể chuyên tâm trị liệu cho Lý Vân.
Lúc này tình huống của tiểu đội rất không lạc quan, địch nhân đều ẩn nấp ở phía sau những gốc cây lớn, tuy rằng vũ khí được trang bị của bọn họ có hỏa lực không tồi, nhưng lại không thể bắn thủng được hết những gốc đại thụ thô to kia, mà vị trí bọn họ tác chiến lại là một mảnh đất trống trong rừng rậm, những chỗ có thể núp đều là cực nhỏ, lúc này cũng đã bị ép tới sắp không ngẩng đầu lên được rồi.
Nghe được mệnh lệnh của đại đội trưởng, tất cả đội viên liền lập tức giơ súng hướng bên ngoài đồng loạt khai hỏa, khiến cho hỏa lực của quân địch tạm thời yếu xuống, Vệ Thanh cũng nhân cơ hội chạy tới.
Bởi vì cùng Diệp Phi có chút không hợp, Vệ Thanh vừa rồi cũng chú ý tới chuyện xảy ra bên này của hắn, biết rõ Lý Vân bị như vậy đều là do Diệp Phi làm hại, tuy vậy sau khi tiến đến cũng không nói gì thêm, nhưng lại dùng một loại ánh mắt cực kỳ khinh bỉ và chán ghét nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi hiện giờ căn bản lại không hề để ý tới ánh mắt của Vệ Thanh, nhìn qua bộ dạng hấp hối kia của Lý Vân, trong lòng của hắn không khỏi hối hận rồi lại tự trách, nếu như mình có thể kịp phản ứng sớm một chút, nếu như lúc tại Vọng Hải mình đem thực lực thực sự nói cho Lý thúc, tin tưởng hắn cũng sẽ không vì vội vã cứu mình mà bị thương như vậy, lúc này đối mặt sinh mệnh càng ngày càng yếu ớt kia, mình lại không hề có chút biện pháp nào, loại cảm giác này thật giống như muốn giằng xé tâm can của hắn.
Diệp Phi chợt ngẩng đầu nhìn về phía địa phương vang lên tiếng súng, ánh mắt bỗng trở nên hoàn toàn lạnh lẽo, đều là do đám khốn nạn này, Lý thúc mới có thể biến thành như vậy, hôm nay phải khiến cho các ngươi một tên cũng không thể chạy thoát!
Nội tâm điên cuồng hạ quyết tâm, Diệp Phi đột nhiên nhảy bật lên, vọt mạnh y hệt tia chớp phóng thẳng về phía quân địch.
Nhìn qua một màn này, Diệp Phi không khỏi có chút cảm thán, bất quá cũng hiểu rõ cho dù mình có nhắc nhở bọn họ cũng không bất cứ có tác dụng gì đấy, đành phải âm thầm đề cao cảnh giác.
Chỉ là mãi cho khi đến tất cả mọi người ăn cơm, nghỉ ngơi một hồi lâu cũng không thấy bất cứ dấu hiệu nào của quân địch, lại để cho Diệp Phi cảm thấy mình có phải là có chút quá mức khẩn trương rồi không? Cho dù đám phần tử khủng bố kia thật sự muốn chủ động tiến công, hẳn là cũng không có khả năng tập kích tại địa phương trống trải như vậy.
Chứng kiến vẻ mặt khẩn trương của Diệp Phi rốt cục trầm tĩnh lại, Lý Vân ngồi ở bên cạnh hắn cười nói:
- Tiểu Mãn, có phải là lần đầu tiên tham gia hành động như vậy, cho nên cảm thấy có chút khẩn trương không?
- Có lẽ là vậy a.
Diệp Phi cười lắc đầu:
- Ta vẫn luôn cảm giác có chút không đúng, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ là do ta lo lắng quá mức a.
Lý Vân cười nói:
- Không có việc gì, trải qua vài lần là quen thôi, đám phần tử khủng bố kia cũng không có khả năng lập tức tấn công chúng ta tại nơi này đâu, cho nên ngươi cũng không cần quá khẩn trương, đúng rồi, hiện tại cũng không có chuyện gì, cùng ta tâm sự chút chuyện trong trường học của các ngươi đi.
- Lý thúc sao bỗng nhiên lại muốn nghe loại chuyện này vậy?
Diệp Phi cười hỏi.
Lý Vân có chút bất đắc dĩ cười cười nói:
- Nữ nhi kia của ta cũng đang học cao trung, nhưng mỗi lần ta muốn cùng nàng nói tới trường học của nàng, nàng liền có chút không được kiên nhẫn, cho nên ta mới muốn hiểu rõ một chút xem đám trẻ các ngươi ở độ tuổi này rốt cuộc là suy nghĩ cái gì.
Nói đến nữ nhi của mình, trên mặt Lý Vân lộ vẻ hạnh phúc, hiển nhiên là đối với nữ nhi của mình cực kỳ yêu thương.
Diệp Phi đã quen biết Lý Vân từ trước, cũng biết vợ của hắn sớm đã qua đời được rất nhiều năm, mà hắn cũng một mực không hề tái hôn, chỉ là trước đó lại không hề hay biết hắn còn có một nữ nhi, vì vậy cười nói:
- Lý thúc đẹp trai như vậy, con gái của ngươi nhất định cũng rất xinh đẹp a.
- Đương nhiên!
Lý Vân một chút khiêm tốn cũng không có, cười nói:
- Nữ nhi của ta lớn lên rất giống lão bà của ta, tất nhiên là rất xinh đẹp rồi.
Diệp Phi cười nói:
- Vậy có cơ hội nhất định phải gặp một lần a.
Lý Vân cố ý kéo dài mặt nói:
- Gặp có thể gặp, chỉ có điều tiểu tử ngươi cũng không thể có ý đồ gì với nàng a, ta biết rõ ngươi đã có một vị hôn thê tên là Lâm Linh rồi đấy.
Diệp Phi cười hắc hắc nói:
- Vậy cũng không nhất định, nếu như nàng thật sự xinh đẹp giống như ngươi nói, nói không chừng ta sẽ thực sự có ý đồ đấy, đến lúc đó sẽ không gọi ngươi là Lý thúc nữa, mà phải đổi thành cha vợ rồi!
Lý Vân biết rõ Diệp Phi chỉ đang nói giỡn, cũng không khỏi nở nụ cười, gõ xuống đầu hắn một cái:
- Tiểu tử, nếu như ta thực sự trở thành cha vợ ngươi, xem ta có cho ngươi đi dọn nhà mỗi ngày hay không.
Diệp Phi lập tức cười ha ha.
Đúng lúc này, một người lính phụ trách phụ trách canh gác bên ngoài đột nhiên hét to một tiếng:
- Địch tập kích!
Tiếp theo chính là một hồi tiếng súng vang lên, người lính kia liền không còn động tĩnh.
Hơn chục đội viên chiến đội đặc chủng đang ở trạng thái buông lỏng lập tức bị biến cố này khiến cho giật mình tỉnh lại, bọn họ không hổ là chiến sĩ thân kinh bách chiến, theo bản năng không tự chủ tìm đến một vị trí tốt mà ẩn nấp, tận lực đem thân thể của mình trốn ở phía sau, Lý Vân bên cạnh Diệp Phi tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Có điều chính Diệp Phi lại là có chút khác biệt, hiện tại nếu bàn về tốc độ phản ứng, hắn tuyệt đối vượt xa những binh chủng đặc công này, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ trải qua loại tình cảnh chiến đấu như vậy, trong lúc nhất thời vậy mà sững sờ tại nơi đó, đứng dậy hướng địa phương phát ra tiếng súng nhìn lại.
Lý Vân sau khi che giấu thật tốt thân thể của mình, chứng kiến Diệp Phi còn ngây ngốc đứng ở nơi đó, không khỏi kinh hãi, mà lúc này tiếng súng lại vang lên lần nữa, hắn cũng không suy nghĩ được nhiều, lập tức mạnh mẽ nhảy ra từ phía sau chỗ che chắn, thoáng chốc đã kéo Diệp Phi ngã bổ nhào xuống mặt đất, đồng thời phát ra một tiếng kêu rên.
Mãi đến khi Lý Vân gục xuống, Diệp Phi mới kịp phản ứng, có điều thực sự lại không quá mức bận tậm, coi như một viên đạn này thật sự bắn tới trên người hắn, cũng không có khả năng tạo thành bất luận tổn thương gì đối với hắn, vì vậy cười nói:
- Lý thúc, ta không sao, ngươi mau dậy đi.
Chính là Lý Vân lại vẫn nằm nhoài trên người Diệp Phi, khẽ động cũng không có nhúc nhích, Diệp Phi đang muốn đem Lý Vân đẩy ra, đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, hơn nữa tựa hồ có đồ vật gì đó từ trên người Lý Vân chảy xuống, khiến cho quần áo trước ngực của hắn có chút ẩm ướt đấy.
Diệp Phi hoảng sợ, vội vàng cẩn thận đem Lý Vân dời ra khỏi người của mình, sau đó chăm chú nhìn hắn, vừa xem xét một chút, lại nghẹn ngào hô lên, chỉ thấy quần áo trước ngực và sau lưng Lý Vân lúc này đều đã bị máu tươi nhuộm đỏ, mà phần cổ của hắn lại có một cái vết thương hình tròn, còn có lượng lớn máu tươi đang không ngừng tuôn ra.
- Lý thúc, ngươi sao rồi?
Diệp Phi vội vàng dùng tay che lấp miệng vết thương của Lý Vân, ngăn không cho máu tươi tiếp tục chảy ra, trên mặt tràn ngập lo lắng.
Vị đại đội trưởng núp ở bọn họ cách đó không xa, nhìn thấy nơi này dường như đã xảy ra chuyện gì, vội vàng nằm rạp xuống tiến sát lại gần, hỏi:
- Làm sao vậy?
Diệp Phi một tay bụm lấy vết thương của Lý Vân, một tay đưa hắn ôm lấy, lo lắng nói:
- Lý thúc trúng đạn rồi!
Không cần Diệp Phi nói, vị đại đội trưởng kia chỉ từ thân thể đầy vết máu tươi của Lý Vân cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, vội vàng tiếp nhận Lý Vân từ trong tay Diệp Phi, sau khi nhìn rõ một chút cũng không khỏi cực kỳ giật mình, quát lớn:
- Tất cả mọi người toàn lực phản kích, Tiểu Vệ, ngươi đến yểm hộ ta, Lý đội trường có nguy hiểm đến tính mạng!
Mỗi đội viên chiến đội đặc chủng đều có thủ đoạn trị liệu khẩn cấp, vị đại đội trưởng này hiển nhiên cũng không ngoại lệ, hắn hiện tại chính là muốn giúp Lý Vân sơ cứu một chút, sau đó lại nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện chính quy để chữa trị, về phần kêu gọi Vệ Thanh, là vì kỹ thuật bắn súng của nàng vô cùng tốt, có thể tạm thời áp chế hỏa lực của quân địch, lại để cho mình có thể chuyên tâm trị liệu cho Lý Vân.
Lúc này tình huống của tiểu đội rất không lạc quan, địch nhân đều ẩn nấp ở phía sau những gốc cây lớn, tuy rằng vũ khí được trang bị của bọn họ có hỏa lực không tồi, nhưng lại không thể bắn thủng được hết những gốc đại thụ thô to kia, mà vị trí bọn họ tác chiến lại là một mảnh đất trống trong rừng rậm, những chỗ có thể núp đều là cực nhỏ, lúc này cũng đã bị ép tới sắp không ngẩng đầu lên được rồi.
Nghe được mệnh lệnh của đại đội trưởng, tất cả đội viên liền lập tức giơ súng hướng bên ngoài đồng loạt khai hỏa, khiến cho hỏa lực của quân địch tạm thời yếu xuống, Vệ Thanh cũng nhân cơ hội chạy tới.
Bởi vì cùng Diệp Phi có chút không hợp, Vệ Thanh vừa rồi cũng chú ý tới chuyện xảy ra bên này của hắn, biết rõ Lý Vân bị như vậy đều là do Diệp Phi làm hại, tuy vậy sau khi tiến đến cũng không nói gì thêm, nhưng lại dùng một loại ánh mắt cực kỳ khinh bỉ và chán ghét nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi hiện giờ căn bản lại không hề để ý tới ánh mắt của Vệ Thanh, nhìn qua bộ dạng hấp hối kia của Lý Vân, trong lòng của hắn không khỏi hối hận rồi lại tự trách, nếu như mình có thể kịp phản ứng sớm một chút, nếu như lúc tại Vọng Hải mình đem thực lực thực sự nói cho Lý thúc, tin tưởng hắn cũng sẽ không vì vội vã cứu mình mà bị thương như vậy, lúc này đối mặt sinh mệnh càng ngày càng yếu ớt kia, mình lại không hề có chút biện pháp nào, loại cảm giác này thật giống như muốn giằng xé tâm can của hắn.
Diệp Phi chợt ngẩng đầu nhìn về phía địa phương vang lên tiếng súng, ánh mắt bỗng trở nên hoàn toàn lạnh lẽo, đều là do đám khốn nạn này, Lý thúc mới có thể biến thành như vậy, hôm nay phải khiến cho các ngươi một tên cũng không thể chạy thoát!
Nội tâm điên cuồng hạ quyết tâm, Diệp Phi đột nhiên nhảy bật lên, vọt mạnh y hệt tia chớp phóng thẳng về phía quân địch.