[Dịch]Cuồng Đế

Chương 1 : Tiệc đầy tháng

Ngày đăng: 16:59 16/09/19

Thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn tình trạng trọng nam khinh nữ, bị chính cha ruột ruồng bỏ, không coi trọng chỉ vì cô là con gái, không sao, cô vẫn kiên cường tiếp tục sống, tiếp nhận tập đoàn, thành lập tổ chức sát thủ, trở thành người phụ nữ mạnh mẽ tài sắc vẹn toàn, nhưng đến cuối vẫn chết dưới tay cha mình. Cứ tưởng kiếp sau cô sẽ có cuộc sống bình thường yên ả, ai ngờ lại đầu thai vào hoàng gia, lại không phải là thân bé trai như mong đợi của phụ hoàng. Để mẫu thân có thể vào cung, từ nhỏ cô đã phải giả làm bé trai, quậy cho cả hoàng cung trời long đất lở, trên lưng gánh vác “ác danh” Hỗn thế ma vương. Phụ hoàng nhìn có vẻ uy phong lẫm liệt nhưng lại là một người rất sợ vợ, một câu nói, cái nhăn mày của mẫu phi thôi cũng đủ khiến phụ hoàng co rúm. Còn cô thì lại là một người rất sợ mẹ, để muốn bảo vệ người mà cô thương yêu, cô quyết tâm trở nên mạnh mẽ, muốn thống nhất trọn vẹn đại lục này. **** Đây là một bộ truyện siêu sủng, siêu hài, siêu gay cấn. Câu chuyện chỉ xoay quanh nữ chủ từ nhỏ đã giả nam, lại còn là một sắc nữ thu hút ong bướm bất kể đưc cái :))))))))))))))) . Bộ truyện vừa mang tính chiến tranh khốc liệt lại có chút huyền huyễn, có chút giang hồ, chút cung đấu, nói tóm lại là cực kỳ thu hút. Nữ chủ thì toàn năng, hơi yy chút nhưng kết cấu lại ổn định,lôi cuốn. Nam chủ cùng en nờ các nam phụ đều là tình thánh điển hình, đứng trước nữ chủ như con hồ ly chuyên tính kế, đào hố thì nam chủ ngây thơ chả khác gì con nai tơ, tóm lại là vô cùng kích thích. Mời các nàng nhảy hố. ************************* Long Cực điện là tòa nhà lớn nhất trong hoàng cung Long Lân, khí thế to lớn, trọng diêm vũ đính ( mái hiên cao, được bố trí tầng tầng lớp lớp các mái hiên nối lên nhau, các mái hiên đều có độ dốc, có 2 đỉnh với 4 mũi mái hiên nhô ra được thiết kế vót cao lên, giống như mái hiên ở chùa được chồng nhiều lớp), mái hiên có độ nghiêng lớn, tường cung màu trắng, nóc nhà lợp ngói lưu ly màu xanh lá được bao lại bằng ngói màu đen, cột được sơn màu đỏ thẫm , màu vàng và màu đỏ được đấu củng (một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu), toàn bộ đại điện mang khí thế hào hùng, nghiêm túc thuần khiết, giống như con rồng bay vút lên trời lại lao xuống, mang theo hơi thở hùng hồn, vừa xa hoa vừa tráng lệ, lúc này lại càng được bao bọc thêm tầng lụa đỏ làm cho đại điện trang nghiêm tăng thêm không ít không khí vui mừng. Muốn hỏi đã xảy ra chuyện vui gì sao? Hắc hắc, cái này cũng không biết, hôm nay chính là tiệc đầy tháng của Tam hoàng tử Long Lân quốc, hoàng thượng hạ chỉ mở tiệc tại Long Cực điện, bá quan cùng nhau chúc mừng, đồng thời hạ chỉ miễn thuế một năm, đại xá thiên hạ, khắp nơi ăn mừng. Yến hội còn chưa bắt đầu, toàn bộ văn võ bá quan đã tập trung đầy đủ về Long Cực điện, vây thành từng nhóm nói chuyện với nhau , nịnh hót quan trên, nói chuyện phiếm, hơn nữa còn thảo luận tới việc hoàng thượng lần này phá lệ mở tiệc đầy tháng cho Tam hoàng tử, đây chính là lần đầu tiên từ xưa đến nay a! Có thể thấy được tam hoàng tử này có bao nhiêu sủng ái. “Trương đại nhân, trong cung còn có lời đồn, đều nói hoàng thượng muốn lập Tam hoàng tử làm thái tử, ngươi nói có phải là thật hay không?” Một vị quan viên trong đó nhỏ giọng hỏi một vị quan viên khác bên cạnh. “Lý đại nhân, lời này của ngươi là nghe ai nói vậy? Tam hoàng tử mới vừa đầy tháng, hơn nữa mẫu thân của hắn còn là một…đại hoàng tử tới nay đã 9 tuổi, nhị hoàng tử 7 tuổi, hai vị hoàng tử đều đặc biệt thông minh lại có huyết thống cao quý, có luân phiên thế nào thì cũng không tới lượt Tam hoàng tử.” Người được gọi là Trương đại nhân lắp bắp kinh hãi phản bác. “Trương đại nhân vừa mới về kinh báo cáo công việc, thảo nào lại không biết, từ khi Tam hoàng tử ra đời đến nay, trong mắt hoàng thượng cũng không nhìn tới Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, sự sủng ái đối với Tam hoàng tử quả thật là tới mức khó có thể hình dung được, chỉ đơn giản là tiệc chúc mừng Tam hoàng tử đầy tháng thôi mà hoàng thượng lại bày tiệc ở Long Cực điện, ( truyện được đăng tại tamvunguyetlau.com) ngay cả 6 quốc gia khác cũng phái sứ giả đi trước chúc mừng, lại còn hạ chỉ đại xá thiên hạ, đây chính là chuyện chưa từng nghe thấy, theo ta nói, việc lập Thái Tử là tám chín phần mười là sự thật rồi.” Một vị quan viên bên cạnh Trương đại nhân khẳng định. “Vương đại nhân nói cũng có lí, việc này a!…” Quan viên đến tham gia thảo luận càng ngày càng đông, vị Tam hoàng tử này vừa mới chào đời đã làm nổi lên sóng to gió lớn trong hậu cung, hôm nay xem ra trận phong ba này đã lan tràn đến trên triều đình. “Hạ quan tham kiếm Thừa Tướng đại nhân…” Có vị quan viên tinh mắt vừa thấy Thừa Tướng Đỗ Hằng đang đi đến, lập tức trưng ra khuôn mặt nịnh nọt. Những quan viên còn lại vừa nghe thấy Thừa Tướng đại nhân, lập tức dừng lại, vội vàng chắp tay vấn an, không dám nói thêm một chữ nào nữa, ngược lại vị Thừa Tướng đại nhân này cười ha ha mở miệng nói: “Vừa nãy các vị đại nhân nói chuyện với nhau bổn Tướng đều nghe thấy được.” mọi người vừa nghe xong sắc mặt lập tức trắng bệch. Nhưng Đỗ Hằng giống như không thấy được vẻ mặt lo lắng giống nhau của mọi người, vẫn mang khuôn mặt tươi cười như cũ ,vuốt chòm râu nói: “Hoàng thượng thánh minh, Tam hoàng tử mặc dù được sủng ái nhưng mà từ trước đến nay đều có quy định lập cả không lập thứ, các vị đại nhân nghĩ sao?” Nói xong thì một ánh mắt hung ác bắn thẳng tới bá quan, tất cả các bá quan trông thấy đều theo trực giác mà lạnh sống lưng , gật đầu chắp tay nói: “Thừa Tướng đại nhân nói rất đúng, lập cả không lập thứ , lập cả không lập thứ …” “Lời này của Thừa Tướng đại nhân tuy có lý nhưng cũng không đúng.” Bỗng nhiên vang lên 1 âm thanh mạnh mẽ mà thô lỗ, khiến cho bá quan đang sợ hãi chân tay lại càng nhũn ra, đối với người đang đi đến cúi cầu khom lưng nói: “Hạ quan bái kiến Thái Úy đại nhân.” Thái úy Vũ Trung ngẩng đầu lên, cất bước đi đến trước mặt Đỗ Hằng, hừ lạnh một tiếng, nói: “Thừa Tướng đại nhân và các vị đại nhân quen đọc sách thánh hiền, chẳng lẽ không biết đạo lý phân biệt trưởng ấu sao? Con trưởng thừa kế gia nghiệp là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Bá quan lúc này đều thức thời bảo trì trầm mặc, cả triều văn võ ai không biết Thừa Tướng và Thái Úy trước giờ luôn luôn đối địch với nhau, thực tế là ngay sau khi chuyện lập thái tử được nói lên thì lại càng tranh đấu gay gắt, đều hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết. Đương kim hoàng thượng hiếm hoi con nối dòng, chỉ có 3 hoàng tử, Tam hoàng tử không có thế lực gì bên ngoài, mặt khác hai vị hoàng tử còn lại đều có bối cảnh bên ngoại vô cùng vững chắc, Đại hoàng tử là do Hoàng quý phi sinh ra, chính là con trai trưởng, Thái Úy Vũ Trung lại là anh trai ruột của Hoàng quý phi, đương nhiên ủng hộ cháu ngoại của mình rồi, mà Thừa Tướng Đỗ Hằng lại là phụ thân của Hoàng Hậu, tự nhiên ủng hộ Nhị hoàng tử do Hoàng Hậu sinh ra. Hôm nay lại nhiều thêm một Tam hoàng tử, tuy nói không quyền không thế không bối cảnh, nhưng Vân phi, mẫu thân của hắn lại cực kì được sủng ái, hôm nay lại truyền ra tin đồn như vậy, xem ra cuộc chiến giành ngôi vị thái tử sẽ càng ngày càng kịch liệt rồi, đây tuyệt đối không phải là may mắn của Long Lân quốc. “Hoàng thượng giá lâm…” một giọng nói chói tai vang lên, tình cảnh “giương cung bạt kiếm” thoáng chốc hòa hoãn xuống, bá quan vội vã đi về phía vị trí của mình đứng ngay ngắn . Bên trái đại điện, hoàng đế Long Lân tự tay ôm một đứa trẻ toàn thân được bọc trong lớp lụa màu vàng vào trong lòng, bước chân trầm ổn đi về phía ghế rồng. “Tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Bá quan quỳ gối ngay ngắn cao giọng hô lên, âm thanh vang vọng khắp đại điện. Hoàng đế nhăn mày, vội vàng nhìn đứa con trai cưng trong ngực, chỉ sợ tiếng hô lớn của bá quan làm cho hắn hoảng sợ, nhưng nhìn thấy nét mặt hài nhi bình tĩnh như vậy thì khuôn mặt cũng giãn ra, đầu lông mày giãn ra hóa thành vô hạn sủng nịnh, hơi hơi thấp giọng nói: “Bình thân.” Đưa mắt nhìn bá quan phía dưới một vòng, hoàng đế vỗ nhẹ con trai, sau đó tự hào hơi cao giọng nói: “Chúng ái khanh, hôm nay là tiệc chúc mừng đầy tháng Tam hoàng tử của Long Lân quốc ta, trẫm theo tổ huấn, trong ngày đầy tháng của hoàng tử ban cho tên gọi, nay, trẫm vì Tam hoàng tử đặt tên Khuynh Cuồng, Mạc Khuynh Cuồng, mọi tinh hoa trên trời đều nghiêng xuống, tất cả vạn vật đều cùng vui mừng ao ước , hoàng nhi này của trẫm được trời cao độc sủng, mọi người đều si cuồng hắn…” Âm thanh vang vọng toàn bộ Long Cực điện, đây là kì vọng và kiêu ngạo của một người phụ thân dành cho nhi tử của mình. Đứng đầu tiên trước văn võ bá quan chính là Đỗ Hằng và Vũ Trung, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống tới quá mức khó coi, nhưng nhiều năm lăn lộn trong quan trường đã đem bọn họ rèn luyện thành tinh rồi, rất nhanh liền khôi phục như thường, cùng bá quan quỳ xuống lần nữa, hô to: “Chúng thần chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Khuynh Cuồng hoàng tử đầy tháng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Khuynh Cuồng hoàng tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” “Ha ha…yến hội hôm nay tổ chức là vì hoàng nhi Khuynh Cuồng, nào, các ái khanh, không cần câu nệ, thỏa thích ăn uống, quân thần cùng vui.” Tâm tình của hoàng thượng vốn đang vui mừng, một tay ôm tiểu Khuynh Cuồng một tay nâng chén, vô cùng thoải mái cười nói. Tiếng đàn sáo vang lên, không khí trong Long Cực điện nhất thời vô cùng hòa khí vui vẻ, khuôn mặt của hoàng đế cũng vô cùng vui mừng, bách quan cũng từ từ bỏ xuống câu nệ, bắt đầu cởi mở ăn uống, một vài người lớn mật còn nhân cơ hội này biểu hiện bản thân trước mặt hoàng thượng, không ngần ngại ca ngợi công đức, trực tiếp đem tam hoàng thử nói thành trên trời có dưới đất không. Yến hội lên đến cao trào, hoàng thượng híp mắt cười bí hiểm, đột nhiên đứng lên, ôm tiểu Khuynh Cuồng đưa lên cao, lớn giọng nói: “Hôm nay là ngày đầy tháng của Tam hoàng tử, trẫm là phụ hoàng muốn tặng cho hoàng nhi một lễ vật lớn.” Ngừng một chút, rất vừa ý nhìn thái độ nghi hoặc của quần thần, mới tuyên bố: “Truyền chỉ dụ của trẫm, Tam hoàng tử Mạc Khuynh Cuồng thông minh linh mẫn, đôn hậu nhân ái, lễ nghĩa nhân hiếu, rất được lòng trẫm! Nay lập làm thái tử, thông cáo với thiên hạ!” Choáng váng, hài tử mới vừa đầy tháng này cũng có thể nhìn ra được thông minh linh mẫn, đôn hậu nhân ái, lễ nghĩa nhân hiếu, vị hoàng đế này thực đủ mạnh mẽ. Lời này vừa nói ra, cả triều đều khiếp sợ, ngay cả tiểu Khuynh Cuồng trong lòng hoàng đế dường như cũng nghe hiểu được, đột nhiên đang nhắm mắt chợt mở to ra, sau đó cũng không dấu vết nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, hoàng đế cùng bá quan còn đang loạn thành một đoàn nên không có ai chú ý tới biến hóa nhỏ của tiểu hài tử này. Mặc dù trong triều sớm đã có tin đồn lập tam hoàng tử làm thái tử, nhưng tin đồn cũng chỉ là tin đồn, một khi thành thật thì thật sự lại mang tới sự phản đối không nhỏ, sau một hồi hỗn loạn, bá quan do thừa tướng và thái úy dẫn đầu chỉnh tề quỳ xuống, trực tiếp hô xin hoàng đế suy nghĩ lại, âm thanh phản đối long trời lở đất, đều khiến cho cả đại điện rung chuyển, nửa điểm cũng không cố kỵ khả năng thừa nhận của màng nhĩ tiểu Khuynh Cuồng , mà bộ dáng tươi cười của hoàng đế cũng sớm biến mất, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. “Hoàng thượng không thể a! Lập thái tử là đại sự của quốc gia, sao có thể quyết định một cách tùy tiện như vậy được.” Một vị quan văn tương đối nhiều tuổi nhận được sự ra hiệu của Đỗ Hằng liền bắt đầu làm khó dễ. “Hoàng thượng, tiểu hoàng tử không phải là trưởng tử cũng không phải là con của hoàng hậu, huống chi mẫu thân hắn chỉ là….” một vị võ tướng sau khi nhận được ám hiệu của Vũ Trung liền nhanh bước ra khỏi hàng lên tiếng phản đối, thấy sắc mặt của hoàng đế đại biến, lập tức ý thức được mình đã nói sai, nhưng vẫn kiên trì phản đối: “Xin hoàng thượng suy nghĩ lại.” “Xin hoàng thượng suy nghĩ lại…” Huyên náo như vậy, văn võ cả triều tất cả đều quỳ xuống xin hoàng thượng suy nghĩ lại, đoán chừng trước giờ bá quan cũng chưa bao giờ đồng lòng như vậy a! ……….. Trong triều rõ ràng phân thành hai phái lớn, một phái là quan văn do thừa tướng cầm đầu, ủng hộ nhị hoàng tử Mạc Khuynh Đình, một phái là võ tướng do thái úy cầm đầu, ủng hộ đại hoàng tử Mạc Khuynh Kiền, thường ngày hai phái đấu với nhau tới ngươi chết ta sống, lúc này ngược lại hiếm khi lại có được ý kiến đồng nhất “cùng chung mối thù” đầu thương nhất tề đều nhằm vào mục tiêu sống đáng thương – tiểu Khuynh Cuồng. Khuôn mặt hoàng đế giận dữ, hắn sớm đã nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống này, nhưng hắn đã quyết định, ai cũng không thay đổi được, lúc này cũng không để ý tới sự phản đối của bá quan, cũng không để ý tới cái gì là trung thần “dĩ tử minh chí” ( lấy cái chết để can gián, làm rõ điều đúng đắn ), trực tiếp hạ chỉ thông cáo thiên hạ, cuối cũng vẫn là lão hồ ly Đỗ Hằng sớm có chuẩn bị, đưa ra ý chỉ của lão thái hậu, buộc hoàng đế tạm hoãn lập thái tử. Một trận phong ba lập thái tử tại lúc hoàng đế phất tay áo rời đi cũng liền kết thúc, tiệc đầy tháng của tiểu Khuynh Cuồng, lần đầu tiên thể hiện thái độ cũng đã kết thúc dưới đủ loại ánh mắt ác độc đầy sát ý, có thể đoán trước được là sau này sẽ có vô số phiền toái kéo theo nhau mà tới. Không có ai chú ý thấy lúc hoàng đế rời đi, đôi mắt linh động của tiểu Khuynh Cuồng đã đem bách quan ở đây liếc nhìn một lượt, nhất là thừa tướng Đỗ Hằng đứng đầu quan văn và thái úy Vũ Trung đứng đầu quan võ, lúc nhìn hai người này trong mắt nồng đậm sát ý, đôi mắt linh hoạt chợt sáng lên, tràn đầy thông minh và trào phúng như thế tuyệt không phải một hài tử mới đầy tháng có được.