Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng
Chương 27 : Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau!
Ngày đăng: 20:29 21/04/20
Trong lòng mang theo nghi ngờ, ánh mắt Nam Ức Tịch chuyển một cái, nhìn về phía Tề công tử nhẹ nhàng cười một tiếng, làm như không chút để ý lên tiếng, "Nếu như công tử nhà ngươi thành tâm mời, ta liền đi theo ngươi một chuyến thôi."
Tề công tử nghe vậy, chỉ nhíu lông mày, nhẹ nhàng khép cây quạt lại, vừa dẫn đường cho Nam Ức Tịch, vừa nói lảm nhảm: "Thật sự hắn thấy rất khác sao, người đời đều nói Cung chủ Ma Cung tính tình bất thường vô cùng, cho tới bây giờ đều là người ta tìm nàng, không bao giờ có nàng tìm người ta, hắn làm sao lại có thể tính rằng nàng nguyện ý đây?!"
Nam Ức Tịch đi theo sau lưng Tề công tử, nghe được rất rõ ràng những lời Tề công tử nói, hứng thú trong mắt không khỏi càng đậm, hắn trong miệng Tề công tử, không cần đoán cũng biết chính là công tử, nghe vẻ vị công tử kia không đơn giản nha.
"Đến, công tử đang ở bên đó chờ ngươi." Tề công tử mang Nam Ức Tịch lượn quanh ba bốn vòng đi tới chỗ sườn núi nhỏ, chỉ vào đồi đỉnh nói với Nam Ức Tịch, vẻ mặt lộ ra nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, không đợi Nam Ức Tịch nói chuyện, đã tự nhiên rời đi.
Nam Ức Tịch thấy thế, không khỏi cười nhẹ, người đời nói tính tình Tề công tử tùy ý không câu chấp, thật sự là không nói sai. Có lúc, không thể tin lời đồn đãi, người thật so với lời đồn sẽ tin nhiều hơn.
Thi triển khinh công, bay vút tới đỉnh sườn núi nhỏ, Nam Ức Tịch yên lặng đứng tại đỉnh dốc, nhìn qua nam tử trước mắt.
Nam tử chỉ để lại cho Nam Ức Tịch một bóng lưng đơn giản. Tóc đen như mực chỉ cố định bằng một cây trâm cài tóc đơn giản, lộ ra kiền tịnh thanh nhã. Một bộ cẩm bào màu trắng khẽ lay động trong gió, càng làm nổi bật lên thân hình cao lớn của hắn.
Màu đen như mực, trắng như tuyết, trừ hai màu đó ra, không còn loại màu sắc thứ ba. Đơn giản như vậy, nhưng lại khiến rung động lòng người. Chỉ là một bóng lưng, lại giống như mang tất cả rung động trong thiên địa tụ tập toàn bộ trên người hắn.
Lạc Huyền Lăng hình như không thèm để ý chút nào đến giọng điệu châm chọc của Nam Ức Tịch, hắn vẫn thanh nhã như ngọc nói, "Ta mời ngươi, là có khoản giao dịch làm cùng ngươi."
"Oh? Nói nghe một chút." Nam Ức Tịch nghe vậy, có chút hăng hái nhíu lông mày, Lạc Huyền Lăng cùng nàng làm giao dịch? Ha ha, nghe vẻ rất là thú vị đấy.
Lạc Huyền Lăng đưa lưng về phía Nam Ức Tịch ném tới trên tay nàng một bức họa, từ từ nói, "Ta nghe nói ngươi lấy một bức mẫu đơn kiếm mười vạn lượng. Ta liền cho ngươi thêm một bức mẫu đơn nữa, để cho ngươi kiếm thêm mười vạn lượng."
Nam Ức Tịch nhận lấy bức họa Lạc Huyền Lăng ném tới, khóe môi nâng lên nụ cười xinh đẹp. Thì ra là Lạc Huyền Lăng đánh cái chủ ý này, ly gián Tây Nhạc và Bắc Mạc, Đông Lâm ở giữa hai bên đều không đắc tội. Có lẽ còn muốn mượn Tây Nhạc, thời điểm Bắc Mạc tiếp xúc, chơi chút thủ đoạn gì đấy.
Nàng không có hứng thú với thế cục thiên hạ, chuyện Lạc Huyền Lăng chơi thủ đoạn gì nàng không quan tâm, tặng không nàng mười vạn lượng bạc, nàng tự nhiên tiếp nhận, cầm bức họa trong tay, Nam Ức Tịch cười nói, "Vậy thì đa tạ ý tốt của Vô song công tử."
Lạc Huyền Lăng lần này từ chối cho ý kiến, chỉ đứng chắp tay, bóng lưng của hắn không nói ra hết được sự cô tuyệt tận cùng, giống như trên đỉnh núi băng tuyết cao nhã không thể leo tới, cũng cô tịch không thể đến gần.
Nam Ức Tịch cầm bức họa trong tay, nhìn bóng lưng Lạc Huyền Lăng, trong tròng mắt đen thoáng qua tình cảm phức tạp. Lạc Huyền Lăng thoạt nhìn thanh nhã như ngọc, thật ra thì lại cuồng ngạo hết sức, dám không hề cố kỵ chút nào đưa lưng về phía Nam Ức Tịch nàng, trên cõi đời này e rằng cũng chỉ có một người Lạc Huyền Lăng này mà thôi!