Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 42 : Phóng ám độc!

Ngày đăng: 20:29 21/04/20


Edit: Lãnh Thiên Nhii.



Sau khi tiến vào sơn trang, tất cả mọi người trở về phòng của mình, dù sao đi một canh giờ, đối với đám người hoàng thất này thì trụ không nổi, nhất là những công chúa mảnh mai kia thật sự hơi mệt.



Nghỉ ngơi chốc lát, mọi người liền hẹn nhau cùng ra ngoài thưởng thưởng cảnh.



Bởi vì cảm thấy kỹ thuật nhảy của Nam Ức Tịch rất tinh tường, Nam Hương Vận hết sức có cảm tình với Nam Ức Tịch, liền đi cùng một chỗ với Nam Ức Tịch, cười nói, "Ai, Quỳnh Lạc cô nương, nắm trong tay một tổ chức giang hồ lớn như vậy, thật sự không dễ dàng a."



"Đã thành thói quen cũng không có gì." Nam Ức Tịch nghe được Nam Hương Vận cảm thán, chỉ cười nhẹ. Nơi tràn đầy máu tanh và cuộc sống giết chóc, đối với nàng một công chúa hoàng thất mà nói, lúc mới bắt đầu đích thực rất không quen, nhưng nếu không quen, như vậy chờ đợi nàng chỉ có thể là tử vong.



Cho nên chỉ có thói quen, chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, bởi vì chỉ có đủ cường đại, mới có thể bảo hộ mình bảo vệ thứ gì đó mà mình coi trong, mới có thể làm cho nàng trả lại toàn bộ từng bất công đau đớn cho cho những người kia!



Nam Hương Vận nghe được Nam Ức Tịch nói không sao cả, không khỏi càng thêm đau lòng cho Nam Ức Tịch, là cái gì khiến một cô nương dịu dàng quen thuộc với những thứ chém giết và máu tanh kia? Nàng xem qua Nam Ức Tịch múa, nghe qua nàng đàn, nàng cảm giác, nữ tử có kỹ thuật nhảy và tiếng đàn như vậy, không nên là một nữ tử cầm đao kiếm giết người.



"Nữ tử vẫn luôn muốn có cuộc sống không trải qua máu tanh giết chóc, không bằng tìm phu quân gả đi, ngươi tài giỏi như vậy, muốn cưới nam tử ưu tú thì chỗ nào cũng có." Nam Hương Vận nhìn Nam Ức Tịch, không khỏi khuyên nhủ.




Nam Hương Vận mặc dù không tính là hết sức xinh đẹp, nhưng cũng là dung mạo xinh đẹp, huống chi kỹ thuật nhảy của nàng xuất chúng, thật ra thì Tống Tử Văn đã sớm quý mến nàng, lại ngại vì thân phận của nàng tôn quý mà không dám tùy tiện mở miệng. Mà Nam Hương Vận đối với người Tướng quân anh tuấn trẻ tuổi này cũng động tâm, chỉ là nàng là nữ tử dè dặt, vẫn không dám mở miệng.



Sự kiện rơi xuống nước lần ngày, ngược lại là một cơ hội.



Nhưng mặc kệ sự kiện lần này cuối cùng tạo thành phúc hay họa, Nam Ức Tịch cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người phía sau màn này, nàng thấy Nam Hương Vận không có việc gì, liền đứng lên, một đôi tròng mắt đen nhìn thẳng Nam Tú Cầm, thẳng đến khi đáy lòng Nam Tú Cầm sợ hãi.



Nàng có chút chột dạ nói Nam Ức Tịch: "Ngươi nhìn ta làm cái gì! Ta chỉ không cẩn thân vấp ngã, ta cũng không phải cố ý đẩy đại tỷ xuống!"



Nam Ức Tịch nghe được cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân, chắc hẳn lúc nãy Nam Tú Cầm kêu cứu làm cho mọi người tới, môi nàng bất giác hiện lên nụ cười, cười như không cười nhìn Nam Tú Cầm, làm như tùy ý vươn tay, nhẹ nhàng ném Nam Tú Cầm xuống hồ nước, không mặn không nhạt nhìn Nam Tú Cầm nói, "Ta cũng vậy chỉ là không cẩn thận tay bị chuột rút mà thôi."



Nam Tú Cầm ở trong hồ nước mặt chìm chìm nổi nổi sặc vài nước miếng, Lam Cẩn Du chạy tới cứu lên, toàn thân nàng ướt nhẹp, tóc xõa xuống, rất oán độc nhìn Nam Ức Tịch, mà Nam Ức Tịch coi như không có chuyện gì xảy ra nhìn lại nàng.



Trong lòng Nam Tú Cầm hận nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không thể phát tác, chỉ đành phải ôm hận trở về nhà.