Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 59 : Như nước với lửa? Nàng liền thêm dầu vào lửa!

Ngày đăng: 20:29 21/04/20


Doãn Lưu Nguyệt gả cho Nam Dận trở thành thái tử trắc phi, không thể nghi ngờ khiến Nam Khởi phải sinh ra lòng cảnh giác. Dù sao thế lực Doãn gia không tính là một tay che trời, ít nhất cũng có thể che nữa bầu trời cho Nam Hải. Nếu Doãn Lưu Quang bởi vì Doãn Lưu Nguyệt mà đứng bên Nam Dận, Nam Khởi muốn đoạt vị càng thêm khó khăn.



Thời điểm Nam Khởi đang lo lắng, thì tin tức —— Doãn Lưu Nguyệt mang thai lại truyền ra càng làm cho bọn họ lo lắng.



Đứa bé trong bụng Doãn Lưu Nguyệt, đại biểu không chỉ là thái tử đầu tiên, còn là trưởng tôn hoàng thất, là mối lien hệ giữa Doãn gia và hoàng thất .



Liễu quý phi nghe được tin tức này cũng không ngồi yên được nữa. Nhiều lần phái người đi mời Nam Ức Tịnh vào cung, nhưng bị Nam Ức Tịnh lấy lý do thân thể khó chịu mà cự tuyệt. Ngay cả khi nàng biết Nam Ức Tịnh cố ý kiếm cớ không vào cung, nàng cũng không có cách nào bắt Nam Ức Tịnh được.



Bản thân nàng không gặp được Nam Ức Tịnh, chỉ đành phải để nữ nhi và con rể ra tay. Dù sao nếu như Doãn gia đứng bên Nam Dận, vậy thì người có thể trợ giúp Nam Khởi đi lên ngôi vị hoàng đế, chỉ có một con đường kho báu Ma Cung này.



Lúc này là mùa đông, thời tiết cực kỳ rét lạnh. Cho dù ngồi bên trong phòng, cũng sẽ cảm thấy khí lạnh bức người, không thể thiếu lò sưởi để ôm trong tay sưởi ấm.



Nam Ức Tịnh giống như không cảm thấy cái rét lạnh này, ngồi một mình ở trong sân. Nàng chỉ mặc một y phục màu đỏ đơn bạc, bên ngoài khoác một cái áo choàng màu lửa đỏ cũng không tính là dầy.



“Cung chủ, công chúa Tú Cầm và Lam Cẩn Du tới. Nói là có chuyện muốn gặp ngài.” Tiểu Tuyết khoác một cái áo lông thật dầy, trong tay cầm một lò sưởi, đứng sau lưng Nam Ức Tịnh, nhìn bóng lưng Nam Ức Tịnh cô tịch, không khỏi có chút đau lòng.



Cung chủ luôn có thói quen này ngồi một mình, ngày trước là ngồi ở đình nghỉ mát Ma Cung, hôm nay là ngồi ở trong sân. Người đời đều nói Cung chủ tàn nhẫn vô cùng, xinh đẹp khác thường, nhưng người nào có biết trong lòng Cung chủ cô tịch và đau đớn?




“Chuyện cười!” Mặc dù Nam Ức Tịch đã sớm ngờ tới mục đích Lam Cẩn Du và Nam Tú Cầm tới lần này, nhưng khi nghe được Lam Cẩn Du đường hoàng nói ra là vì chuyện lớn cả đời nàng như thế, nàng vẫn không nhịn được châm chọc nói, “Chuyện lớn cả đời bổn tọa từ bao giờ đến phiên các ngươi làm chủ rồi hả?!”



“Quỳnh Lạc, ngươi là nữ tử giang hồ, lục đệ ta chịu cưới ngươi, đây chính là phúc khí của ngươi. Nếu như ngươi ngoan ngoãn gả cho lục đệ ta, ngày sau sẽ là hoàng hậu dưới một người trên vạn người!” Nam Tú Cầm nghe được Nam Ức Tịch châm chọc, lại không kềm chế được nói Nam Ức Tịch.



Lam Cẩn Du nghe Nam Tú Cầm nói, cũng chỉ là nhíu mày, nhìn Nam Ức Tịch nói, “Cung chủ, Tú Cầm nhanh mồm nhanh miệng, khó tránh khỏi không diễn tả được ý, kính xin Cung chủ bỏ qua. Không để ý lời nàng nói chua ngoa, lần này chúng ta tới chính là thay Lục hoàng tử Nam Khởi cầu hôn. Lục hoàng tử, Cung chủ chắc hẳn cũng đã gặp, không chỉ có tác phong nhanh nhẹn, hơn nữa là người ôn hòa. Tương lai tiền đồ càng thêm rộng lớn, nếu Cung chủ chịu gả cho Lục hoàng tử, tất nhiên sẽ không sợ thiệt.”



Nam Ức Tịch nghe được Nam Tú Cầm và Lam Cẩn Du nói, nhưng chỉ cười nhạt, giống như không động lòng chút nào đối với lời bọn hắn, nàng nhíu mày nhìn bọn họ, từ từ nói, “A, công chúa Tú Cầm thật đúng là không thể diễn tả ý, gả cho Lục hoàng tử, chính là hoàng hậu dưới một người trên vạn người? Lời này nếu là bị người có dã tâm nghe được, không nghĩ là sẽ có chuyện sao?.”



Lam Cẩn Du nghe được Nam Ức Tịch nói, khẽ nhíu mày. Lời Nam Tú Cầm nói xác thực không ổn, nếu bị người có dã tâm nghe được, chẳng phải sẽ chứng minh Nam Khởi có ý đồ cướp vị trí thái tử? Nhưng mà bây giờ đang thời khắc mấu chốt, không kịp nghĩ nhiều như vậy, dù sao Nam Khởi có ý đồ với vị trí thái tử, đã sớm không còn là bí mật.



“Vì để cho Cung chủ nhìn được chúng ta thành tâm, chúng ta cũng không giấu Cung chủ. Thái tử Nam dận, làm việc ngang ngược càn rỡ, không tiếp thu ý kiến người khác, hơn nữa không học vấn, hoang dâm vô đạo, thật sự không phải là người thích hợp thừa kế Nam Hải. Ngôi vị hoàng đế Nam Hải nên giao cho người có đức mới được, mà Lục hoàng tử không thể nghi ngờ là người thích hợp nhất để chọn lựa. Nếu Cung chủ chịu gả cho Lục hoàng tử, trợ giúp Lục hoàng tử lên ngôi, ngày sau liền có thể trở thành quốc mẫu Nam Hải!” Trong lòng Lam Cẩn Du tự định giá một phen, biết Nam Ức Tịch không phải thật sự không hiểu sự tình trong đó, liền quyết định, nói ra tất cả, đả động đến Nam Ức Tịch.



Không ngờ Nam Ức Tịch không nhúc nhích chút nào, nàng nhíu lông mày, nhìn Lam Cẩn Du, trong mắt hình như còn hàm chứa mấy phần lạnh nhạt trào phúng, giọng điệu không chút để ý nói, “Tương lai người nào làm Hoàng đế không có quan hệ với ta, ta cũng không thèm khát gì ngôi vị hoàng hậu. Cho dù tương lai thật sự muốn làm hoàng hậu, cũng không phải là hoàng hậu Nam Khởi!”



Thời điểm Nam Ức Tịch nói câu cuối cùng, lại nhớ tới Nạp Lan Thần Dật. Mặc dù người đời đều nói Thập nhất hoàng tử Nạp Lan Thần Dật nước Đông Lâm, từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, thậm chí từ mười tuổi nói cũng không xong, trở thành người câm. Nhưng nàng biết, hắn chỉ đang ẩn nhẫn mà thôi, sớm muộn có một ngày, hắn sẽ trở thành vương giả đứng đầu thiên hạ.