Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 60 : Tương kế tựu kế (*) !

Ngày đăng: 20:29 21/04/20


Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã là một tháng trôi qua.



Vừa đó đã là một năm với cuối đông đầu xuân, rét lạnh vào đông hình như đã lặng lẽ nhạt dần để cho ánh mặt trời ngày xuân chiếu xuống thật ấm áp. Ngoài cửa sổ mưa xuân đã bắt đầu rả rích, phủ lên cảnh vật bên ngoài phòng một tầng khói cát mờ ảo, nhưng trong huyền ảo lại hiện lên một chút rực rỡ của mùa xuân.



Nam Ức Tịnh một mình đứng trước cửa sổ, nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ mà con ngươi đen tuyền dần dần hiện lên một tầng sương mù mờ mịt. Giống như đang lâm vào trầm tư mà đứng rất lâu, rồi nàng mới sâu kín thở dài, nói với Tiểu Tuyết “Đi thôi. Cũng đã đến lúc nên đi phủ Thái Tử rồi.”



Hôm nay là sinh nhật của thái tử Nam Dận, Nam Dận mời các huynh đệ tỷ muội cùng đám người Nam Ức Tịnh và Doãn Lưu Quang đi đến phủ Thái Tử chúc mừng sinh nhật.



Hôm nay, cũng là sinh nhật của Nam Ức Tịnh.



Lúc Nam Ức Tịnh đi ra ngoài sân thì Doãn Lưu Quang đã che dù ở đó mà đợi nàng. Khi nhìn thấy nàng đi ra thì trên mặt Doãn Lưu Quang liền lộ ra ý cười ôn nhu (*), đi vài bưới đến trước mặt nàng mà ôn hòa nói “Chúng ta đi thôi.”



(*) ôn nhu : ôn là ấm áp, nhu là dịu dàng, nghĩa là ấm áp dịu dàng.



Nam Ức Tịnh hơi hơi gật đầu, tiện thể cùng với Doãn Lưu Quang ra ngoài mà lên kiệu.



Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi từng giọt tí tách như trước, dường như không có xu hướng sẽ ngừng lại. Nam Ức Tịnh ngồi trong kiệu, nàng hơi hơi vén rèm lên mà nhìn cơn mua ngoài đó, đôi mắt lộ ra vài phần kín đáo.



Sinh nhật cúa Thái Tử Nam Dận ?! A, cái sinh nhật này chỉ sợ sẽ không được trôi qua bình yên đi.



Phái của Nam Dận cùng phái của Nam Khởi đã có xu hướng trở thành nước với lửa ở trên triều đình rồi, Nam Dận dựa vào đứa nhỏ trong bụng Doãn Lưu Nguyệt cũng tương đương với một phần hỗ trợ của Doãn gia nên hành vi càng thêm kiêu ngạo, mà phái của Nam Khởi nhìn như ngầm chịu đựng mọi nơi nhưng thật sự lại động tay chân không ít ở trong bóng tối.



Lúc này sinh nhật Nam Dận lại tổ chức buổi tiệc như thế này, muốn mời đám Nam Khởi, Nam Tú Cầm và Lam Cẩn Du. Nàng hiểu rõ tính tình của Lam Cẩn Du, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Hôm nay chỉ sợ lại có trò hay để trình diễn rồi đây.



Sau khi kiệu của Nam Ức Tịnh và Doãn Lưu Quang hạ xuống thì liền nhìn thấy Nam Dận cùng Doãn Lưu Nguyệt đứng trước cửa phủ mà đích thân chờ để ngênh đón bọn họ. Dù sao hiện tại Doãn Lưu Quang cũng xem như là nửa thế lực đứng sau của Nam Dận, mà nàng còn là đối tượng Nam Dận muốn mượn sức nhất, bọn họ (Nam Dận) đương nhiên sẽ không dám thất lễ với bọn hắn (Doãn Lưu Quang và Nam Ức Tịnh).



Hôm nay Nam Dận mặc quần áo cùng trường bào kim sắc (màu vàng) đẹp đẽ quý giá, làm nổi bật lên khí thế ung dung của hắn. Khuôn mặt của hắn vốn cực kỳ xuất chúng, lại được quần áo sang trọng cao quý tôn lên nên đương nhiên sẽ giống như long chương phượng tư (*), chỉ là ánh mắt lại có đắc ý cùng nóng nảy liền liên tiếp phá hủy đi khí chất của hắn.



(*) Long chương phượng tư : màu sắc của rồng, dung mạo dáng vẻ của phượng hoàng (ví dụ như phong thái thoát tục)
Sau khi nàng mang thai thì liền không thể cùng Nam Dận khuê phòng chi nhạc (*). Lúc mới đầu Nam Dận vẫn còn mỗi ngày ở bên cạnh nàng nói chuyện cùng nàng, sau lại lấy cớ làcông vụ bề bộn mà mỗi ngày đều đi ra ngoài, có lúc thậm chí đêm cũng không về ngủ. Thật ra thì trong lòng nàng rất hiểu rõ, Nam Dận cũng không phải thật đi làm việc công vụ gì rồi, 89% là đi nơi hoa bướm nhưng mà nàng lại ra vẻ cái gì cũng không biết.



(*) Khuê phòng chi nhạc : khuê phòng chi nhạc nghĩ là khuê phòng dành cho thiếu nữ chưa có chồng để chơi vui vẻ. Nghĩa hiện đại là chỉ chuyện lạc thú động phòng vào đêm tân hôn giữa vợ chồng.



Dù sao Nam Dận cũng là thái tử, sau này chuyện như vậy nàng sẽ luôn không tránh được mà phải đối mặt, Nam Dận có thể gạt nàng thì ít nhất cũng chứng minh Nam Dận vẫn còn quan tâm đến cảm thụ của nàng, nàng cần gì phải đi vạch trần làm cho hai người đều không thoải mái đây ?



Vì vậy đối với lời nói có ngụ ý của Nam Tú Cầm, Doãn Lưu Nguyệt chỉ cười nhạt, ôn hòa lên tiếng “Công vụ rất nhiều, dù sao cũng phải có chút giải trí, đó vốn cũng dễ hiểu thôi. Tú Cầm công chúa cần gì phải để ý như vậy ?”



Nam Dận nghe vậy thì nhìn Doãn Lưu Nguyệt bằng ánh mắt càng dịu dàng, hắn thật đúng là cưới đúng người, không nghĩ tới Doãn Lưu Nguyệt không ngờ lại đức hạnh như vậy. Doãn Lưu Nguyệt thấy ánh mắt của Nam Dận thì dịu dàng thùy mị nhẹ nhàng cười một tiếng.



Nhưng khăn tay của nàng vậy mà lại khăn tay trong tay lại bị nàng nắm đến dường như muốn làm đứt. Nàng không phải thần, ngay cả nàng không thích Nam Dận nhưng đối mặt phu quân đi nơi hoa bướm thì làm sao nàng có thể vui vẻ chứ ? Chỉ là nàng lại không thể không giả vờ rộng lượng mà không quan tâm, thậm chí còn phải giúp Nam Dận nói chuyện.



“Ha ha, Thái Tử trắc phi thật đúng là rộng lượng đấy.” Nam Tú Cầm nghe vậy thì chỉ cầm khăn tay che miệng, ở trong mắt hàm chứa mấy phần châm chọc mà nhẹ nhàng cười nói.



Doãn Lưu Nguyệt nghe vậy thì trong mắt lướt qua một tia hận ý, khăn trong tay càng bị xoắn được chặt hơn, nàng nặn ra nụ cười nhẹ nói với Nam Tú Cầm “Cũng không phải là ta rộng lượng. Mặc dù Nam Dận người không thể ở bên cạnh ta nhưng ít nhất tâm vẫn ở bên cạnh ta . Dù sao cũng hơn vài người có người ở bên cạnh, tâm cũng không ở đó !”



Thật ra thì Doãn Lưu Nguyệt cũng chỉ là thuận miệng nói, muốn giành lại chút mặt mũi mà thôi nhưng lại không có nghĩ đến vừa đúng chọt trúng chỗ đau của Nam Tú Cầm. Lam Cẩn Du là phu quân tốt nhất trong miệng mọi người, chưa bao giờ đi nơi bướm hoa mà mỗi ngày cũng sẽ trở về phủ cùng với Nam Tú Cầm, đối với Nam Tú Cầm cũng là cực kỳ dịu dàng. Chỉ có chính Nam Tú Cầm hiểu, Lam Cẩn Du chính là giống trong miệng Doãn Lưu Nguyệt, người đang bên cạnh nhưng tâm cũng không ở đó !



Đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn liều mạng muốn đi vào trong lòng của Lam Cẩn Du nhưng mà dù thế nào cũng không đi vào được. Lam Cẩn Du đối tốt với nàng chỉ là bởi vì cần sự trợ giúp của nàng để giữ được quyền thế mà thôi, thậm chí có lúc nàng có thể từ trong nét mặt dịu dàng của hắn nhìn thấy không kiên nhẫn cùng chán ghét.



Sắc mặt nàng biến thành hết sức khó coi, Nam Tú Cầm oán độc nhìn Doãn Lưu Nguyệt một cái nhưng không nói thêm gì nữa. Mà Doãn Lưu Nguyệt cũng là bị Nam Tú Cầm làm giận quá nên liền ngửa đầu uống một ly rượu.



Nam Ức Tịnh chỉ lười biếng mà thoải mái nhìn hai người bọn họ, giống như chỉ đang nhìn một màn kịch. Nam Tú Cầm vì sao lại cố ý lấy ra sai lầm của Nam Dận tới chọc giận Doãn Lưu Nguyệt thì nàng rất rõ ràng, hoa Tang Tử kết hợp với rượu khiến tỷ lệ sinh non của phụ nữ có thai rất lớn. Nếu là phụ nữ có thai trong lúc uống rượu lại tức giận thì tỷ lệ sinh non càng lớn hơn, cho nên Nam Tú Cầm làm như vậy là vì bảo đảm bảo đứa bé trong bụng Doãn Lưu Nguyệt không giữ được.



Chỉ là vì sao Nam Tú Cầm lại tức giận thì nàng có chút nhìn không ra. Chẳng lẽ là những lời này của Doãn Lưu Nguyệt đâm trúng chỗ đau của nàng (Nam Tú Cầm) ? Nhưng Lam Cẩn Du rõ ràng đối với nàng tốt như vậy, một mảnh tình thâm như vậy, nàng còn có cái gì chưa thấy đủ sao ?



“Ôi !” Doãn Lưu Nguyệt uống liền hai ly rượu, lại cảm thấy trong bụng đau giống như lửa thiêu, ly rượu trong tay của nàng theo đó rơi xuống đất, hai lông mày của nàng nhíu chặt lại, hai tay ôm bụng vô cùng khổ sở kêu lên.