Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 64 : Các ngươi yêu thích ta thì sao? Ta đổi vẫn không được sao! (1)

Ngày đăng: 20:29 21/04/20


Ánh bình minh vừa hé rạng, ánh mặt trời ngày xuân cực kỳ sáng rỡ. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong đình viện, phủ lên đình viện một tầng hoàng sắc ấm áp.



Khẽ mở cửa sổ, liền cảm nhận được hơi nước mơ hồ trong không khí đập vào mặt, mang theo hương thơm cỏ xanh, khiến người ta cảm thấy sảng khoái.



Nam Ức Tịch đứng trước cửa sổ, nhìn cây cối trong đình viện đang đâm chồi nảy lộc từng ngày, khóe môi nâng lên nụ cười nhàn nhạt, cười nói với Tiểu Tuyết, “Nghe nói Bạch Quyên Thành Tây mai nở vô cùng tốt, đúng lúc hôm nay thời tiết tốt, chúng ta đi xem một chút thôi.”



“Tốt.” Tính tình Tiểu Tuyết hơi tùy ý, cộng với nàng luôn luôn nghe lời Nam Ức Tịch, tự nhiên sẽ không có ý kiến gì.



Đều nói thời tiết hợp lòng người, nếu thời tiết tốt, tâm tình tự nhiên cũng sẽ tốt. Nam Ức Tịch vui vẻ, cười yếu ớt ra cửa, trong nháy mắt khi bước ra cửa, tâm tình liền không tốt.



Trong mắt mang theo không kiên nhẫn nhìn về phía hai nam tử đứng thẳng trước mặt, hai người này đều là long chương phượng tư, để ở nơi đâu đều là phong cảnh vui tai vui mắt, nhưng khi Nam Ức Tịch nhìn thấy, là vô cùng chướng mắt.



Liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Gia Luật Linh, liếc nhìn Hạ Văn Cử cười đến cười run rẩy hết cả người, Nam Ức Tịch nhíu mày, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói, “Hạ thái tử cùng Linh vương gia thật là thật hăng hái, sớm như vậy liền chờ trước cửa Doãn phủ rồi.”



“Nếu không sớm chờ đợi, chẳng phải sẽ bỏ lỡ Quỳnh Lạc sao?” Trong đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người của Hạ Văn Cử hiện lên ý cười, vẩy tay áo bào màu hồng đào, chân thành đi tới trước mặt Nam Ức Tịch, nụ cười vô cùng phong lưu, từ từ nói.



Gia Luật Linh đứng ở bên cạnh Hạ Văn Cử, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn Nam Ức Tịch rõ ràng đang biểu đạt lập trường kiên định của hắn, chính là hôm nay hắn nhất định d/d/lqd không dời nửa bước đi theo bên người Nam Ức Tịch.



“Vậy thì thật là ngại quá. Ta muốn đi ngắm hoa, không rãnh bồi các ngươi!” Nam Ức Tịch lạnh lùng nhìn, trên mặt không cảm xúc gì, mang theo Tiểu Tuyết thẳng tắp đi về phía trước, như không muốn nghe câu trả lời của Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh.



Vốn tưởng rằng lấy hoàn cảnh bọn họ sống trong nhung lụa, tất nhiên không chịu nổi lạnh lùng và miệt thị như vậy, ai biết rằng bọn họ không thèm quan tâm tới, giống như thuốc cao bôi trên da chó, làm thế nào cũng không bỏ ra được.



Dừng bước, lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người vẫn đi theo nàng, Nam Ức Tịch nhíu mày hỏi, “Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào?”



“Chúng ta cũng muốn đi ngắm hoa, thuận đường với Quỳnh Lạc!” Hạ Văn Cử giống như không phát giác Nam Ức Tịch không bình tĩnh, tiếp tục phát huy tinh thần da mặt dày, cười híp mắt nói.



Nếu là đổi người khác dám nói chuyện với hắn như vậy, hắn đã sớm cắt nàng thành tám khúc ném đi làm mồi cho cá rồi, nhưng nếu là Nam Ức Tịch như vậy, ngược lại hắn cảm thấy không có gì, dù thế nào đi nữa hắn đã hình thành thói quen bị nàng ấy đập cửa vào mặt rồi.



“Đột nhiên ta cảm giác có chút mệt mỏi, hoa này ngày khác nữa thưởng thức vậy. Hai vị xin cứ tự nhiên!” Nam Ức Tịch nghe lời nói của Hạ Văn Cử, xem thường liếc nhìn, dứt khoát xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói.
Mặc kệ nàng có phải là nữ ma đầu giết người không chớp mắt hay không, nhưng phong thái trên người nàng giống như mang theo ma lực, khiến người ta không nhịn được sợ hãi than thầm. Khó trách lấy được ưu ái của thái tử Bắc Mạc và Linh



vương gia.



Ngược lại Vân Hàm công chúa này, thân là công chúa hoàng thất, không ngờ lại ác độc như vậy, còn phái nha hoàn tới hủy hoại danh tiếng Cung chủ Ma Cung, làm tổn hại thanh danh Hoàng thất.



“Vì sao Cung chủ không cho nha hoàn giáo huấn nàng kia?” Tiểu Tuyết đi theo sau lưng Nam Ức Tịch, có chút tức giận bất bình nói, cư nhiên hủy hoại danh tiếng Cung chủ như vậy, thật là quá đáng.



Nam Ức Tịch nghe lời nói Tiểu Tuyết, trên mặt treo nụ cười không sao cả, trong mắt hàm chứa ý vị sâu xa, từ từ cười nói, “Âm mưu bại lộ, cũng làm tổn hại danh dự Nam Vân Hàm, ngươi cho rằng Nam Vân Hàm sẽ dễ dàng buông tha cho nàng ta? Lại nói, nha đầu kia cũng không nói sai, ta vốn là nữ ma đầu giết người không chớp mắt, không phải sao?”



“Mới không phải! Cung chủ là có nỗi khổ tâm.” Tiểu Tuyết nghe Nam Ức Tịch hơi tự giễu mình, không khỏi vội vàng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn gấp đến hồng, sùng kính nhìn Nam Ức Tịch.



Nam Ức Tịch nhàn nhạt cười một tiếng, từ chối cho ý kiến. Có nỗi khổ tâm không cần lấy cớ. Dù nguyên nhân gì, xác thực hai tay của nàng dính đầy máu tươi, nàng không cần tìm cái cớ gì để che giấu, làm chính là làm, nàng có dũng khí gánh chịu tất cả.



“Còn đi theo ta làm cái gì? Ngươi còn chê mình gây cho ta ít phiền toái sao?!” Đi tới cửa Doãn phủ, liếc mắt nhìn ba người còn đi theo nàng, Nam Ức Tịch nhìn sang Hạ Văn Cử, lạnh giọng nói.



Hạ Văn Cử bị Nam Ức Tịch nói như thế, sờ lỗ mũi một cái, hắn cũng rất không giải thích được nha, ai biết Vân Hàm công chúa này ác độc như vậy?



“Quỳnh Lạc, điều này cũng không thể trách ta, cũng không phải là ta kêu nàng ta thích ta. Chuyện này chỉ có thể chứng minh sức quyến rũ của ta lớn, Quỳnh Lạc ngươi nên vì thế mà đối đãi với ta tốt chứ.” Hạ Văn Cử vuốt lỗ mũi, lẽ thẳng khí hùng nói.



Nam Ức Tịch nhất thời im lặng.



Mặc dù Doãn phủ nằm gần đường phố, nhưng lại ở trong hẻm nhỏ cực kỳ tĩnh lặng, vì vậy chỉ có ít người đi lại trên đường, Nam Ức Tịch có đầy đủ kiên nhẫn tốn thời gian với bọn họ ở nơi này.



“Quỳnh Lạc, không mời chúng ta đi vào ngồi một chút sao?” Nam Khởi thấy Nam Ức Tịch dừng ở cửa Doãn phủ, bộ dáng nhất định phải đuổi bọn hắn đi, không khỏi ôn hòa hỏi.



Hắn, cũng không phải muốn tranh cái gì với Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh, chỉ là không yên lòng với Nam Ức Tịch, sợ nàng vì vậy đắc tội Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh, chỉ là khi đi cùng bọn họ mới biết, mặc kệ Nam Ức Tịch làm cái gì, sợ là Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh đều bao dung tất cả.