Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 66 : Hoa Tang Linh ở trong tay Lam Cẩn Du ?

Ngày đăng: 20:29 21/04/20


Chuyện Nam Vân Hàm chết ở ngay trong cung mình rất nhanh liền đưa tới một trận phong ba.



Thân phận của Nam Vân Hàm mặc dù so sánh thì không cao quý hơn Nam Tú Cầm, mẹ đẻ Vân phi của nàng cũng không bằng Liễu quý phi nhận được thánh sủng như vậy, cũng không giống hoàng hậu có thân phận cao quý nhưng ở trong đông đảo nữ tử hậu cung mà có thể làm đến cấp bậc phi tử này thì cũng là không nhiều rồi.



Mà Nam Vân Hàm mặc dù so ra kém với thân phận và địa vị của Nam Tú Cầm cùng Nam Hương Vận, nhưng ở trong đông đảo công chúa cũng coi như tương đối xuất chúng rồi. Vì vậy nàng vô duyên vô cớ chết ở tẩm cung của mình tự nhiên đưa tới sự chú ý của Nam vũ.



Vân phi sau khi biết tin Nam Vân Hàm qua đời thì càng thêm khóc đến chết đi sống lại, nàng thê thê thảm thảm kéo tay áo bào của Nam Vũ, quỳ trên mặt đất mà vừa khóc nói với Nam Vũ, “Hoàng thượng, nô tì cũng chỉ có duy nhất một nữ nhi! Hoàng thượng, ngài nhất định phải thay nô tì làm chủ, thay Vân Hàm báo thù!”



Nam Vũ đối với Vân phi mặc dù không sủng ái như đối với Liễu quý phi nhưng dù sao cũng là nữ nhân của hắn nên tự nhiên sẽ có mấy phần tình cảm, huống chi Nam Vân Hàm vô cớ chết ở trong cung như vậy không chỉ đơn giản là một đứa con gái của hắn đã chết mà càng thêm nói rõ có người đã miệt thị UY NGHIÊM của Nam Hải!



Ngày hôm nay Thái Tử Bắc Mạc cùng Linh Vương Gia Tây Nhạc đều ở đế đô Nam Hải, nếu chuyện này không thể xử lý tốt thì chẳng phải là để bọn họ vô duyên vô cớ chê cười sao? Vì vậy, hắn là nhất định phải tra ra là ai giết Nam Vân Hàm, mang người đó ra công lý!



“Hoàng thượng đang phái người điều tra là ai đã giết công chúa Vân Hàm.” Doãn Lưu Quang thấy Nam Ức Tịch ngồi một mình ở trong đình viện thì liền cất bước đi tới bên cạnh Nam Ức Tịch, tròng mắt mang theo vài phần lo lắng nhìn nàng.



Nếu hắn không đoán sai thì Nam Vân Hàm hẳn là do Nam Ức Tịch giết. Chỉ là sau khi nàng về phủ thì vẫn ngồi ở trong đình viện mà không nói lời nào, nhìn dáng vẻ hình như không tìm được thuốc giải, có lẽ là bởi vì chỗ Nam Vân Hàm không có thuốc giải nên Nam Ức Tịch mới có thể nhất thời tức giận mà động thủ giết nàng thôi.



Nam Ức Tịch nghe được lời nói của Doãn Lưu Quang thì khẽ trừng mắt mắt, trong mắt là cuồng ngạo vô cùng và không chút để ý, nàng làm như cực kỳ khinh thường nói “Hắn muốn tra liền tra. Coi như hắn tra được Nam Vân Hàm là ta giết thì sẽ như thế nào?!”



“Nàng...” Doãn Lưu Quang nghe được lời nói của Nam Ức Tịch thì chân mày không khỏi cau lại càng chặt hơn, nhìn dáng vẻ của Nam Ức Tịch là đã chuẩn bị tốt để cùng Nam Hải vạch mặt rồi sao? Nàng cứ như vậy không chờ đợi được mà muốn cùng Nam Hải đứng ở phía đối lập sao? Khi nàng trợ giúp Huyền Lăng đối phó Nam Hải thì có thể quan tâm đến cảm thụ của hắn không?!



Nam Ức Tịch cũng không biết trong lòng Doãn Lưu Quang có nhiều ý nghĩ như thế, nàng còn tưởng rằng Doãn Lưu Quang đang chỉ trích nàng nên giết chết Nam Vân Hàm nên nàng không khỏi nhíu lông mày, giọng điệu có chút lạnh nói “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không nên giết chết nàng sao? Nàng trăm phương ngàn kế muốn hại ta, bây giờ còn làm hại Tiểu Tuyết nằm ở trên giường. Nếu không tìm được hoa Tang Linh thì Tiểu Tuyết sẽ chết! Nàng chẳng lẽ không nên đền mạng sao?!”



Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịch nói thì trên mặt không khỏi hiện ra một tia áy náy. Hắn vẫn luôn hiểu rõ tính khí của Nam Ức Tịch, không phải sao? Mặc dù nàng nhìn thì lạnh lùng bất thường, đối với cái gì cũng đều là dáng vẻ chẳng hề để ý nhưng là đối với người nàng quan tâm thì nàng sẽ dùng hết tất cả để bảo vệ. Hôm nay Nam Vân Hàm đả thương Tiểu Tuyết, Nam Ức Tịch đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng.



“Ta biết rõ người nào có hoa Tang Linh.” Doãn Lưu Quang giả vờ như đột nhiên phát hiện ra cái gì đó mà nói với Nam Ức Tịch.



Tằm độc cực kỳ hiếm thấy, mà trong thuốc giải tằm đọc lại có một vị hoa Tang Linh cũng giống như vậy mà hết sức hiếm thấy. Muốn đi tìm hoa Tang Linh đương nhiên cũng không phải không tìm được, chỉ là Tiểu Tuyết đã trúng độc hai ngày, nếu không mau chóng tìm được hoa Tang Linh thì khi độc lại kéo dài sẽ tổn thương đến cơ thể của Tiểu Tuyết, hơn nữa trong vòng bảy ngày nếu không giải độc được thì độc này chính là vô giải rồi.




(*) thượng vị: lên ngôi báu.



Tuy hắn đối với Nam Ức Tịch có tình cảm cũ nhưng mà nếu so sánh với quyền thế cùng danh lợi vô biên thì vẫn kém một chút.



“Ý tứ của Cung chủ là đồng ý cùng Lam mỗ làm một cái giao dịch rồi sao?” Lam Cẩn Du nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt hàm chứa ánh sáng cùng tính kế, cực kỳ nhã nhặn nói.



Nam Ức Tịch nhìn Lam Cẩn Du nhã nhặn với ánh mắt trần trụi tính toán cùng bị quyền thế lợi ích mê muội thì trong mắt nàng hiện lên một tia chán ghét cùng hận thù, nhưng lại thu lại tính tình mà lạnh lùng nói: “Nói đi. Ngươi muốn cái gì?”



Chỉ cần nàng có thể cứu được tính mạng của Tiểu Tuyết thì thay Lam Cẩn Du làm chút việc cũng không tính là gì. Chỉ là nàng sợ Lam Cẩn Du lại bắt nàng lấy bảo tàng Ma Cung ra trao đổi với hoa Tang Linh. Nếu như nàng thật sự có bảo tàng thì cũng thôi đi, nhưng mà trong tay nàng căn bản không có bảo tàng gì hết thì lấy cái gì để trao đổi đây?



“Bảo tàng Ma Cung.” Lam Cẩn Du nhìn thẳng vào mắt Nam Ức Tịch, trong mắt mang theo trần trụi tính toán cùng khao khát, nói từng chữ một.



Đôi mắt Nam Ức Tịch đột nhiên trầm xuống. Qủa nhiên là bảo tàng Ma Cung, dã tâm của Lam Cẩn Du thật đúng là không nhỏ.



Khuôn mặt NƯT thay đổi, trên dung nhan trắng tuyết đẹp đẽ giống như có thể kết thêm một tầng băng lạnh, Nam Ức Tịch nhìn Lam Cẩn Du mà trầm giọng nói “Ngoại trừ bảo tàng Ma Cung ra.”



Lam Cẩn Du giống như đối với câu trả lời của Nam Ức Tịch cũng không ngoài ý muốn, theo hắn nghĩ thì làm sao tính mạng một nha hoàn nhỏ sao có thể trân quý hơn so với bảo tàng Ma Cung? Cung chủ Ma Cung đương nhiên sẽ không đồng ý trao đổi, thực ra trong lòng hắn có chút mâu thuẫn, dù sao đóa hoa mẫu đơn kia cũng là thứ cuối cùng mà Nam Ức Tịch để lại mà hắn có thể tưởng niệm đến nàng.



Nhưng mà từ xưa tới nay, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, làm sao hắn có thể bị tình yêu nam nữ chi phối? Nếu như hắn quả thật bị tỉnh yêu nam nữ chi phối thì trước kia hắn đã mở miệng không đồng ý cưới Nam Tú Cầm rồi.



“Hoa Tang Linh đối với ta mà nói là vô cùng quý giá. Nhưng mà nếu cung chủ mở miệng thì ta liền cho Cung chủ chút mặt mũi, chỉ cần cung chủ đồng ý thay ta giết Nam Khởi thì ta liền giao hoa Tang Linh này ra cho Cung chủ.” Lam Cẩn Du nhíu nhíu mày, trong mắt lướt qua một tia tàn nhẫn mà nói với Nam Ức Tịch.



Nam Ức Tịch nghe vậy thì hơi nhíu mày lại, trong mắt hiện lên giãy dụa và mâu thuẫn. Có thể không cần bảo tàng Ma Cung mà đổi lấy hoa Tang Linh đương nhiên là vô cùng tốt nhưng mà muốn nàng đi giết Nam Khởi sao?



Muốn nàng tự tay giết cái người Nam Khởi đã đợi ở sân trước cửa nhà nàng trong ngày tuyết đó sao?! Muốn nàng vì cứu Tiểu Tuyết mà lấy tính mạng của Nam Khởi người đã ở lại mà thành thật sảng khoái uống với nàng để đổi?!