Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 69 : Phế hoàng hậu

Ngày đăng: 20:29 21/04/20


Giao hẹn bảy ngày của Nam Ức Tịnh cùng Hạ Văn Cừ và Gia Luật Linh còn một ngày nữa là đến hạn nhưng Nam Ức Tịnh dường như đối với lựa chọn cuối cùng là Bắc Mạc hay Tây Nhạc lại vẫn không có tí biểu hiện nào.



Nam Vũ thật sự là mơ hồ không rõ được tới cùng là Nam Ức Tịnh đang suy nghĩ cái gì, hắn đành phải chuẩn bị cung yến lần nữa, mời Hạ Văn Cử, Gia Luật Linh và Nam Ức Tịnh cùng nhau dự tiệc, muốn nhân cơ hội cung yến lần này để biết rõ được tâm tư của Nam Ức Tịnh.



Bây giờ Nam Ức Tịnh cũng không từ chối tham gia cung yến.



Bộ váy màu đỏ thẫm diễm lệ cùng làn váy được kéo ra thật dài, tạo nên một độ cong hoàn mỹ trên mặt đất, eo nhỏ được tơ lụa màu đỏ bao lấy càng có vẻ giống như không đầy một nắm tay. Một đầu tóc đen như mực được búi lên rồi cài thêm một cây trâm Cửu Phượng ngước lên trời vô cùng đẹp đẽ quý giá khiến cho cả người Nam Ức Tịnh giống như có một cao quý cùng sáng rỡ không gì sánh kịp.



Khóe môi nàng hiện lên ý cười như có như không, đôi mắt hàm chứa ánh sáng cười như không cười, từng bước từng bước tự nhiên thoải mái bước vào yến hội, nàng giống như không có liếc qua Trương Sở Sở cùng Liễu quý phi đang ngồi ở vị trí cao nhất, ý cười bên khóe môi tựa hồ có chút sâu thêm.



Trong khoảng khắc Gia Luật Linh nhìn Nam Ức Tịnh thì con ngươi liền sáng lên. Vì nàng mà khuynh đảo, bởi vì tài hoa kinh thế cùng tính cách kiêu ngạo của nàng, còn có đôi mắt động lòng người của nàng nữa. Hắn nghĩ đến cho dù khi tấm khăn che mặt kia được hạ xuống sẽ là một khuôn mặt bình thường thậm chí là xấu xí thì hắn cũng sẽ không để ý. Nhưng mà người kinh thái tuyệt diễm như vậy thì làm sao có thể bình thường hay xấu xí chứ?



Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được bốn chữ khuynh quốc khuynh thành này. Dung nhan như vậy quả nhiên là “Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.” (*)



(*) Dịch nôm na là “một lần quay đầu khuynh đảo cả thành, lần nữa quay đầu khuynh đảo cả nước”, dùng để hình dung dung nhan xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ.



Trong đôi mắt đào hoa của Hạ Văn Cừ cũng thoáng hiện lên một chút kinh ngạc. Đều nói muội muội U Lan của hắn là nữ tử tuyệt thế tài mạo song toàn nhất hôm nay, hắn cũng từng cho rằng trên đời này bất luận là diện mạo hay tài năng đêu sẽ không có ai sẽ có thể hơn U Lan.



Nhưng khi hắn nhìn thấy Nam Ức Tịnh, khi hắn khâm phục tài hoa kinh thế của nàng làm hắn nghĩ lại có lẽ danh hiệu tài nữ đệ nhất của U Lan sợ là chỉ dành cho Nam Ức Tịnh thôi, hôm nay khi nhìn thấy dáng vẻ của Nam Ức Tịnh thì hắn mới cảm nhận được, đây mới chân chính là tài mạo song toàn!



Dường như tất cả nam nhân ở đây cũng không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán nhìn Nam Ức Tịnh, nhưng mà Nam Ức Tịnh lại đối với việc này coi như không thấy, nàng chỉ tự nhiên ngồi xuống, ngón tay tinh tế như ngọc cầm lấy ly rượu, đôi tay bạch ngọc nổi bật trên ly rượu sáng bóng lại càng lúc càng sáng chói hơn, nàng nhẹ nhàng uống xuống một ngụm rượu, đôi mắt Nam Ức Tịnh tràn đầy sự thâm thúy.



Hôm nay sở dĩ nàng đồng ý với Nam Vũ tham gia cung yến lần này là vì yến hội hôm nay sẽ trình diễn một vở kịch hay, hay nhất chính là do chính nàng tự mình đạo diễn vô cùng tốt, cũng là bước báo thù quan trọng đầu tiên nàng xuất ra!



“Nam Ức Tịnh, qua đây ngồi bên cạnh Mẫu hậu nhé?” Trương Sở Sở nhìn thấy Nam Ức Tịnh thì trong mắt hiện lên một tia phức tạp, đối với Nam Ức Tịnh thì lộ ra tươi cười điềm đạm cùng áy náy.



Từ khi bà biết tin Nam Ức Tịnh chưa chết thì bà liền đứng ngồi không yên, không thể xác định được lập trường của Nam Ức Tịnh. Bà từng nhiều lần phái người đi mời Nam Ức Tịnh tiến cung nhưng mà nàng vẫn luôn không vào, thậm chí khi bà tự mình đi Doãn phủ còn bị nha hoàn của Nam Ức Tịnh ngăn lại ở ngoài cửa. Hiện giờ nhân lúc yến hội, bà nhất định phải trò chuyện với Nam Ức Tịnh thật tốt, nghĩ cách để Nam Ức Tịnh tha thứ cho bà.



Nghe được Trương Sở Sở nói mà trong mắt Liễu quý phi ngồi bên kia Nam Vũ không khỏi xuất hiện một tia châm chọc. Trương Sở Sở chẳng lẽ còn có ý đồ muốn Nam Ức Tịnh tha thứ cho bà ta sao? Nàng thật không ngờ năm đó thế nhưng Trương Sở Sở lại tự tay rót rượu độc cho Nam Ức Tịnh, chuyện ác độc như vậy mà Trương Sở Sở cũng làm được, vậy mà giờ còn có mặt mũi hy vọng xa vời là Nam Ức Tịnh sẽ tha thứ cho bà ta sao? Chỉ sợ Trương Sở Sở còn chưa biết, yến hội hôm nay chính là ngày chết của bà ta đi!



Nam Ức Tịnh đều thu hết vẻ mặt của Liễu quý phi và Trương Sở Sở vào đáy mắt, trong mắt nàng hàm chứ ánh sáng khó dò, nàng thản nhiên nâng mắt mà liếc mắt nhìn Trương Sở Sở một cái rồi từ từ cười nói “Vị trí bên cạnh Hoàng hậu nương nương thì bổn tạo cũng không dám trèo cao. Hơn nữa bổn tọa gọi là Quỳnh Lạc, không gọi là Nam Ức Tịnh, Hoàng Hậu nương nương đã gọi nhầm tên rồi!”



Trương Sở Sở nghe được câu trả lời không chút lưu tình của Nam Ức Tịnh mà trong mắt hiện lên một tia lo lắng cùng mất mác, lông mày thanh tú cũng nhíu chặt với nhau. Nghe khẩu khí này của Nam Ức Tịnh thì sợ là không có ý tứ muốn tha thứ cho bà rồi. Vậy bà nên làm thế nào bây giờ? Nếu Nam Ức Tịnh chỉ không tha thứ nàng thì trái lại sẽ không sao cả. Nhưng nếu nàng vì chuyện năm đó mà muốn trả thù thì phải làm gì bây giờ đây!



“Muội muội, tại sao muội có thể nói chuyện với mẫu thân như vậy?” Nam Dận nghe được Nam Ức Tịnh nói mà không khỏi cau mày lại, hơi bất mãn nói với Nam Ức Tịnh.



Từ lúc còn rất nhỏ Nam Ức Tịnh đã đi Đông Lâm mà con tin, sau khi trở về thì vẫn ở trong thâm cung chân không rời nhà, vì vậy mà Nam Dận cùng với người muội muội này cũng không tính là vô cùng thân thiết. Thêm nữa khi Nam Ức Tịnh không công khai thân phận thì hắn cũng thiếu tức giận khi bị Nam Ức Tịnh chọc, bởi vậy đối với việc Nam Ức Tịnh mạo phạm Trương Sở Sở thì hắn lại càng bất mãn.



Nam Ức Tịnh nghe Nam Dận nói mà không dấu viết gợi lên ý cười châm chọc.



Muội muội? Hắn có tư cách gì mà gọi nàng là muội muội?! Từ nhỏ đến lớn hắn đã từng cho nàng nửa phần yêu thương của huynh trưởng? Nàng đi Đông Lâm thay hắn, thay hắn chịu khổ như vậy, hắn có từng nói một câu cám ơn, có từng có một chút áy náy nào? Hiện tại hắn lại lên mặt chỉ trích nàng thái độ với Trương Sở Sở?



“Thái tử điện hạ chẳng lẽ nghe không hiểu lời bổn tọa nói? Bổn tọa là Quỳnh Lạc, không phải Nam Ức Tịnh! Quan hệ hoàng gia thì bổn tọa càng trèo cao không dậy nỏi mất.” Trong con ngươi xinh đẹp của Nam Ức Tịnh mang theo lạnh lẽo, làm cho dung mạo trắng sáng như tuyết có vẻ càng thêm lạnh nhạt, lạnh giọng nói.



Bốn chữ cuối cùng kia lại càng mang theo nồng đậm châm chọc. Nàng không phải trèo cao sẽ dậy không nổi mà là khinh thường nhấc lên bất kỳ quan hệ nào cùng hoàng gia!



Nam Hương Vận ngồi đối diện Nam Ức Tịnh nghe được như vậy thì không khỏi có chút lo lắng cùng nghi hoặc. Một cái là lo lắng thái độ của Nam Ức Tịnh sẽ trêu tức Nam Vũ, chẳng may Nam Vũ muốn giáng tội muội ấy thì liền không tốt. Thứ hai là nghi hoặc Nam Ức Tịnh luôn luôn dịu dàng như sau khi làm cung chủ Ma Cung thì tính tình liền có chỗ thay đổi, nhưng cũng không nên đối với nương ruột cùng ca ca ruột như vậy chứ.



Mà Hạ Văn Cù cùng Gia Luật Linh thấy một màn như vậy thì lại mang theo nồng đậm tìm tòi nghiên cứu.



Quỳnh Lạc là Nam Ức Tịnh, đây chính là sự thật. Nhưng mà vì sao Nam Ức Tịnh lại không muốn thừa nhận thân phận của mình, thậm chí còn từ chối nhận tổ quy tông? Vì sao nàng lại lạnh nhạt với mẫu hậu cùng ca ca ruột của mình như vậy? Năm đó chuyện công chúa Nam Hải Nam Ức Tịnh chết bệnh rốt cuộc là có ẩn tình gì?



Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng mà Hạ Văn Cừ cùng Gia Luật Linh cũng không phản đối Nam Ức Tịnh làm như vậy. Cái vị Hoàng Hậu vừa thấy đã liền giả vờ thân thiết kia, trong con ngươi còn mang theo tính kế thì làm sao có thể thoát được ánh mắt của bọn họ? Còn vị Thái Tử kia lại càng quá trớn, mở miệng liền cao cao tại thượng chất vấn nhưng nào có thấy chút tình thân nào?




Nghĩ thông suốt toàn bộ, Trương Sở Sở không còn kích động giống như trước mà ngược lại cực kỳ bnh tĩnh để cho thị vệ kéo xuống. Liễu quý phi thấy một màn này thì tươi cười đắc ý trên môi càng nhiều hơn, vui sướng trong mắt nàng ta dường như có thể tràn ra ngoài, nhưng mà nàng ta không biết, Trương Sở Sở bị phế không có nghĩa là nàng ta sẽ được làm hoàng hậu, trái lại có lẽ ngày lành của nàng ta cũng đến đến hết rồi.



“Nếu không nhờ ái phi thì trẫm còn không biết hoàng hậu sẽ ác độc như vậy. Chỉ là năm đó tại sao ái phi lại đi đến tẩm cung của Ức Tịnh chứ?” Nam Vũ liếc Liếu quý phi một cái, làm như ôn hòa hỏi.



Liễu quý phi không nhìn ra sự ngoan độc trong mắt Nam Vũ, lại vẫn nghĩ là Nam Vũ đang khen nàng ta nên không khỏi cười nói dối “Hoáng thượng quá khen, chỉ là nô tỳ đi chúc mừng đại hôn của Ức Tịnh thôi.”



“Ồ? Thật sao?” Nam Vũ nghe vậy thì trong mắt dần dần lộ ra ác độc nham hiểm, hắn liếc mắt nhìn Nam Ức Tịnh mà hỏi “Nam Ức Tịnh, là như vậy sao?”



Nam Ức Tịnh nghe được Nam Vũ nói mà khóe môi treo lên nụ cười như có như không. Nam Vũ khẩn cấp muốn động thủ với Liếu quý phi như vậy, là nói hắn muốn mượn cơ hội này để áp chế thế lực của Liễu quý phi và Hoàng hậu trong triều thật tốt hay chỉ muốn trừng phạt Liễu quý phi đã tiến thêm một bước đi lôi kéo nàng?



Mặc kệ Nam Vũ có chủ ý gì, cũng không được khẩn trương. Nam Ức Tịnh chỉ chú ý đến đó, mà khi nãy Nam Vũ hói nàng cũng ở trong kế hoạch của nàng, coi như nàng tốt bụng giúp Nam Vũ được tính kế một hồi đi.



Khóe mối hơi nhếch lên, giống như không để ý nói “Cũng có thể nói như vậy, Liễu quý phi chỉ tới cảnh cáo ta không cần mưu toan tranh giành cái gì cùng Nam Tú Cầm, thuận tiện cũng cho ta nhìn thư của Lam Cẩn Du một chút, làm ta không còn chút hy vọng!”



Liễu quý phi thật không ngờ Nam Ức Tịnh sẽ nói như vậy, không phải nàng bảo hợp tác thật tốt với nàng ta sao, giúp nàng vặn ngã Hoàng hậu sao? Tại sao nàng ta lại có thể bị căn ngược lại một cái, chọc ra được chuyện năm đó rồi? Lại nhìn dáng vẻ của Nam Vũ, rõ ràng là không kinh ngạc Nam Ức Tịnh sẽ nói như vậy! Chẳng lẽ Nam Vũ có ý định muốn Nam Ức Tịnh nói những lời đó?!



Trong mắt vừa kinh vừa sợ, nàng ta còn chưa kịp phân biệt được thì liền nghe được tiếng thét phẫn nộ của Nam Vũ “Cái gì?! Còn chuyện này nữa?! Trẫm lại vẫn nghĩ ngươi hiền lành, thật không ngờ ngươi cùng cái độc phụ Trương Sở Sở kia cũng không khác nhau! Trẫm thấy ngươi cũng đi lãnh cung cùng bà ta bầu bạn đi!”



“Hoàng thượng, người nghe nô tỳ giải thích!” Liễu quý phi vừa nghe Nam Vũ nói muốn đày nàng ta vào lãnh cung thì không khỏi vô cùng sốt ruột, nàng vội vàng lên tiếng, nhưng mà Nam Vũ đâu muốn cho nàng ta cơ hội giải thích, chỉ lạnh lùng sai ngươi gọi thị vệ tới kéo Liễu quý phi xuống.



Liễu quý phi dù có giãy dụa, có liên tiếp cầu xin tha thứ nhưng đáng tiếc cầu xin tha thứ ở hoàng gia vĩnh viễn là điều vô dụng nhất.



Trong hoàng gia, không sẽ vì ngươi cầu xin tha thứ mà mềm lòng, cách duy nhất để cứu mình chính là trở nên cường đại.



Nhìn Liễu quý phi hận thù cùng trách cứ nhìn nàng thì Nam Ức Tịnh chỉ hiện lên ý cười không hề để ý, nàng chỉ nói giúp nàng ta vặn ngã Hoàng hậu nhưng không có nói gì về việc giúp nàng ta lên ngôi vị Hoàng hậu, toàn bộ mọi chuyện tất cả là do Liễu quý phi gieo gió gặt bão thôi!



Nam Tú Cầm nhìn Liễu quý phi bị giải xuống mà có chút lo lắng, nhưng mà dù sao nàng ta thông minh hơn Nam Dận nhiều, biết hiện tại không phải lúc làm khó dễ Nam Ức Tịnh, nhưng mà trong lòng lại nhịn không được oán hận Nam Ức Tịnh.



Mày gắt gao nhíu chặt lại, nàng đã sớm biết Nam Ức Tịnh sẽ không có cái gì gọi là tốt bụng cả, nhưng mà mẫu phi lại một lòng nghĩ muốn vặn ngã Hoàng hậu nên mới trúng kế của Nam Ức Tịnh.



Mà Lam Cẩn Du ngồi bên cạnh Nam Tú Cầm thì hai tay đều gắt gao nắm chặt lại, lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Nam Ức Tịnh, giống như không nhìn thấy Liễu quý phi bị kéo đi.



Nãy nàng vừa nói, thuận tiện liền để cho nàng nhìn thư Lam Cẩn Du viết cho Nam Tú Cầm một chút để làm nàng ấy mất hết hy vọng. Nàng nói mất hết hy vọng, cho nên lúc trước sở dĩ nàng thiếu chút nữa chết kỳ thật cũng có nguyên nhân của hắn, đúng không?



Nam Ức Tịch nhìn hai bên Nam Vũ đã không còn ai, ánh mắt càng thêm lạnh lùng. Nhàn nhạt đảo mắt quan sát sắc mặt của mọi người, lại nhìn vẻ áy náy trên mặt Lam Cẩn Du, nàng chỉ khẽ liếc qua mà thôi.



Áy náy sao? Đã không còn kịp rồi!



“Ức Tịch, lúc trước người có lỗi với ngươi, phụ hoàng cũng đã trừng phạt rồi, ngươi cũng đừng tức giận nữa, mau tiếp thánh chỉ, khôi phục thân phận, được không?” Nam Vũ đối với chuyện Trương Sở Sở cùng Liễu quý phi bị nhốt vào lãnh cung không có chút cảm xúc nào, hắn lập tức nhìn Nam Ức Tịch bằng ánh mắt chờ đợi.



Nam Ức Tịch nhìn sắc mặt của Nam Vũ, chỉ cảm thấy ghê tởm. Đôi mắt đen chỉ toàn vẻ lạnh lẽo. Những người có lỗi với nàng lúc trước đều đã bị trừng trị sao? Không, người có lỗi với nàng còn rất nhiều, mà biện pháp trừng trị này, cũng quá nhẹ nhàng!



“Bổn toạ đã nói rất rõ ràng rồi. Ức Tịch công chúa đã chết!” Nam Ức Tịch không có chút biết ơn nào đối với sự ân cần của Nam Vũ, nàng lạnh lùng bước đến chỗ ngồi của mình, lạnh lùng nói.



Nam Vũ thấy Nam Ức Tịch không biết đối nhân xử thế, trong lòng cực kỳ giận dữ, nhưng lại nghĩ đến tình cảnh hôm nay, không thể không nén giận, hắn tiếp tục cười với Nam Ức Tịch, “Thôi, Ức Tịch không muốn trở về hoàng cung, phụ hoàng cũng không ép ngươi. Phụ hoàng cố ý vì ngươi mà xây một toà công chúa phủ, Ức Tịch có thích hay không?”



“Ở Doãn phủ rất tốt, ta không cần phủ công chúa!” Nam Ức Tịch lại lạnh lẽo nói lời cự tuyệt, không giữ lại chút tình cảm nào.



Những đại thần ở đây không khỏi nhìn Nam Ức Tịch với ánh mắt khác xưa, dám nói chuyện như vậy với Hoàng thượng, Ức Tịch công chúa chính là người đầu tiên. Nhưng mọi người cũng đã cảm nhận được những lời của Ức Tịch công chúa nói ra như lẽ thường, giống như đáng nhẽ ra nàng phải cao cao tại thượng như vậy mới phải.



Nam Vũ bị người khác sỉ nhục hai lần, vẫn không nổi giận, hắn liếc qua Hạ Văn Cử với Gia Luật Linh, cười hỏi, “Nếu thích ở Doãn phủ, dù sao cũng không thể ở lâu được. Phụ hoàng không thể không cho ngươi rời khỏi Nam Hải, nhưng mà thân phận nữ nhân, không biết Ức Tịch đã suy xét hôn sự đến chỗ nào rồi?