Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 74 : Trúng tên! Vết thương tái phát! (2)

Ngày đăng: 20:30 21/04/20


Lại thản nhiên nhìn Tiểu Tuyết một chút, Nạp Lan Thần Dật miễn cưỡng nằm xuống. Vốn dĩ xe ngựa thuộc về hắn và Nam Ức Tịnh giờ lại có thêm tiểu nha hoàn, hắn tự nhiên có chút khó chịu, bất quá cũng không thể nói gì, vừa vặn đêm qua một đêm chưa từng ngủ ngon, hắn cần ngủ bù.



Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật mệt mỏi, cũng chưa từng nói chuyện với hắn, mà nói chuyện cùng Tiểu Tuyết về  sự tình Ma Cung, không tới quá nửa canh giờ, xe ngựa liền đến Thiên Hương lâu. 



Xe ngựa vừa mới dừng lại, Nạp Lan Thần Dật liền chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thanh minh, chậm rãi ngồi thẳng người, miễn cưỡng nói ra, "Nhanh như vậy đã đến."



Nam Ức Tịnh liếc nhìn Nạp Lan Thần Dật một chút, xe ngựa vừa mới dừng lại hắn liền tỉnh, có thể thấy được ý thức khi hắn ngủ cẩn thận cỡ nào. Nàng tự nhận đã cẩn thận vô cùng, nhưng Nạp Lan Thần Dật cẩn thận và tâm tư kín đáo hơn cả nàng, hắn chỉ có hơn chứ không kém. 



Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh còn có Tiểu Tuyết lên lầu ba Thiên Hương lâu, còn thị vệ ở dưới lầu hai dùng cơm.



"Ngày hôm nay bên trong lầu này có gì không ổn?" Nam Ức Tịnh liếc mắt nhìn nữ tử áo vàng đứng trước mắt, nhàn nhạt nhìn món ăn một chút, chậm dãi hỏi.



Nữ tử áo vàng kia nhìn qua thấy chỉ trên dưới hai mươi tuổi, dung nhan thanh tú, tinh quang nội liễm, thân là chưởng quỹ Phượng thành Thiên Hương lâu, nàng phải làm là khơi thông mạng lưới tình báo Đông Lâm và tình báo Nam Hải, so với công việc chưởng quỹ một quốc gia Thiên Hương lâu mà nói, nhiệm vụ của nàng càng thêm trầm trọng, bởi vậy tuy nàng mới có hai mươi mấy tuổi, bộ dáng thể hiện rõ vẻ phong trần.



Mà nữ tử này cũng là một trong tứ đại hộ pháp Ma Cung như Nhược Lan. Điều đó cũng hiểu rõ vì sao Nam Ức Tịnh dùng cơm tại Thiên Hương lâu lại yên tâm như thế.



Nhược Lan nghe được câu hỏi Nam Ức Tịnh, trong mắt loé ra một tia ảo não, nói với Nam Ức Tịnh, "Bẩm chủ tử, sáng sớm hôm nay có người đến lầu, muốn hạ độc chủ nhân, bị Nhược Lan đánh vỡ, đáng tiếc người đến khinh công rất tốt, Nhược Lan lại lo lắng đó là kế điệu hổ ly sơn, bởi vậy liền để hắn chạy."



Nam Ức Tịnh nghe vậy, chỉ cười nhạt, trong mắt loé ra một tia ảo não, chậm dãi nói, "Ngươi suy nghĩ vô cùng chu toàn. Làm việc phải như vậy, không thể bởi vì việc nhỏ mà mất việc lớn. Về phần người hạ độc kia, ta đã biết thân phận của hắn, ngày sau sẽ trừng trị hắn."



Nhược Lan nghe Nam Ức Tịnh khen nàng, trên mặt cũng không thấy bao nhiêu thần sắc vui mừng, chỉ trầm ổn gật đầu, thấy Nam Ức Tịnh không có phân phó gì khác, liền khom người rời khỏi.



"Nhược Lan tỷ tỷ thực sự là thông minh, nếu là ta chắc chắn trực tiếp đuổi theo." Tiểu Tuyết đã nghe được Nam Ức Tịnh và Nhược Lan đối thoại, không khỏi nói ra.



Nam Ức Tịnh nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, khóe môi phá lệ ngọt ngào. Nàng có chút ôn nhu nhìn Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết tuy rằng ở Ma Cung, nhưng tâm tư vẫn quá đơn thuần, làm sao có thể đánh đồng với Nhược Lan đã trải qua nhân thế lâu như vậy mới làm được hộ pháp đây?



"Ta và Nhược Lan nói như vậy, ngươi cũng lên nhớ ở trong lòng. Làm việc vạn lần không thể hành động theo cảm tình." Trong lòng Nam Ức Tịnh tuy thương Tiểu Tuyết, thế nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc như cũ, quay qua chỉ dạy Tiểu Tuyết.



Tiểu Tuyết nghe vậy, le lưỡi một  cái. Đi theo bên người Nam Ức Tịnh bốn năm, nàng sớm biết Nam Ức Tịnh tuy nói năng chua ngoa nhưng tâm như đậu hũ, bởi vậy cũng sẽ không bị vẻ nghiêm túc của Nam Ức Tịnh hù.



Ngược lại Nạp Lan Thần Dật nghe xong Nam Ức Tịnh nói, ánh mắt càng có chút phức tạp, khóe môi hắn hiện vệt cười, làm như lơ đãng nói ra, "Ức Tịnh từ nhỏ đã giỏi về ẩn nhẫn, biết lấy đại cục làm trọng. Chỉ là ta một mực không nghĩ ra, tình cảnh nàng khi đó, vì sao lại chọn lao ra cứu ta?"



Nam Ức Tịnh biết Nạp Lan Thần Dật nói rất đúng, năm đó hắn bị Nạp Lan Nhược Phong dìm bên trong nước, nàng lao ra kéo hắn. Kỳ thực nói thật, lúc đó nàng cũng không phải là nhất thời kích động mới xông ra ngoài, khi đó nàng thật ra có do dự một chút.  



Chỉ là khi đó ánh mắt Nạp Lan Thần Dật cố chấp phảng phất nhìn thẳng vào tâm nàng, khiến chân nàng nhanh hơn đại não bước đi ra ngoài. Bây giờ nghĩ lại, mình ẩn nhẫn như thế làm sao lúc đó lại kích động như vậy? Có lẽ đây chính là trời cao sắp đặt, gọi nàng đi cứu hắn, bọn họ mới quen biết yêu nhau?



"Ta cũng không biết tại sao, chính là khi nhìn ánh mắt của ngươi, ta liền không tự chủ được xông ra ngoài." Khóe môi Nam Ức Tịnh hiện ý cười, nhẹ nhàng nói ra, "Có lẽ đây chính là thiên ý, muốn ta cứu ngươi."



Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, cũng chỉ nở nụ cười ôn hòa.



Qua ăn ăn trưa, xe ngựa một lần nữa lên đường. Sau khi chạy khỏi Phượng thành, xe ngựa theo đường nhỏ, con đường này đến đế đô có thể nhanh hơn một ngày đường.
Nam Ức Tịnh thấy thế, trong lòng vừa tức vừa vội. Một bên ra tay như chớp nhanh chóng niêm phong lại yếu huyệt của Nạp Lan Thần Dật, vừa phân phó Bích Hải "Lưu lại một nửa người bảo vệ, nửa kia toàn lực truy sát đám thích khách kia cho ta!"



Bích Hải lĩnh mệnh mà đi, Nạp Lan Thần Dật vốn định mở miệng khuyên Nam Ức Tịnh không nên truy đuổi, nếu gây ra động tĩnh quá lớn, khiến Nạp Lan Nhược Phong mang lòng căm ghét, sợ là không tốt. Nhưng đau đớn kịch liệt cùng độc tố đang nhanh chóng lan tràn, khiến hắn ngay cả nói chuyện cũng vất vả.



Nam Ức Tịnh thấy sắc mặt Nạp Lan Thần Dật trắng bệch, lần đầu tiên trong mắt xuất hiện kinh hoàng. Suy nghĩ của Nạp Lan Thần Dật nàng đương nhiên biết, nhưng đám thích khác đó lại tổn thương hắn, dù nói thế nào nàng cũng không dễ dàng buông tha được!



Nàng cho Nạp Lan Thần Dật ăn viên thuốc giải bách độc, đây là thánh dược của Ma Cung, có thể giải bách độc, độc trên mũi tên này tuy rằng kịch liệt, nhưng không khó giải, thế nhưng chuyện làm nàng thất kinh, đó chính là độc tố của Nạp Lan Thần Dật rõ ràng đã giải trừ, sắc mặt của hắn vẫn trắng bệch như tờ giấy, phảng phất như trong cơ thể hắn có một luồng độc tố càng đáng sợ hơn đang lan tràn cùng bạo phát.



Ở Ma Cung bốn năm, nàng cũng coi như là người biết dùng độc rồi, nhưng mà ngay cả nàng cũng không biết Nạp Lan Thần Dật trúng độc gì.



"Đinh Trúc! Còn không đi ra cho ta!" Nam Ức Tịnh đỡ Nạp d/d/lqd Lan Thần Dật đến trên xe ngựa, nhìn khuôn mặt Nạp Lan Thần Dật trắng bệch như tờ giấy cùng bên trán đổ mồ hôi hột, không khỏi gấp đến độ hét lớn.



Đinh Trúc ẩn trong bóng tối nhìn thấy Nạp Lan Thần Dật bị thương vốn là thập phần lo âu, nhưng Nạp Lan Thần Dật đã từng phân phó, trừ khi việc quan hệ đến Nam Ức Tịnh, bằng không không cho hắn xuất hiện, không thể dễ dàng bại lộ tung tích.



Nghe Nam Ức Tịnh gào thét như nổ phồi, Đinh Trúc biết tình huống của Nạp Lan Thần Dật nhất định không ổn, bằng không Cung chủ Ma Cung luôn thâm trầm, cũng sẽ không thất kinh như vậy.



Đinh Trúc lắc người một cái tiến vào trong xe ngựa, nhìn thấy sắc mặt Nạp Lan Thần Dật trắng bệch, bên trán rịn ra đầy mồ hôi hột, nhưng ngón tay mơ hồ có hơi hướng kết băng, không khỏi kinh hãi đến biến sắc.



Nam Ức Tịnh nhìn biều tình của Đinh Trúc, biết hắn nhất định đã biết cái gì. Nàng đã sớm cảm thấy Nạp Lan Thần Dật không đúng, nhưng hắn hữu tâm che lấp, nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Không nghĩ tới hắn đã trúng độc?!



"Rốt cuộc hắn đã trúng độc gì!" Nam Ức Tịnh nhìn chằm chằm Đinh Trúc, hỏi từng chữ, mà giờ khắc này con ngươi đen luôn luôn tỉnh táo trầm tĩnh của Nạp Lan Thần Dật đã chậm rãi tan rã, thần trí không rõ.



Nạp Lan Thần Dật kiên định tâm chí như vậy, có thể khiến hắn thần trí không rõ, độc tính phải cỡ nào? Huống chi Nạp Lan Thần Dật có võ công trác tuyệt lại tinh thông y lý, nếu là độc bình thường, làm sao có khả năng khiến hắn xử lý không được, thậm chí còn trăm phương ngàn kế gạt nàng đây?!



Đinh Trúc nghe vậy, nhíu lại lông mày thật sâu. Chủ nhân đã phân phó, chuyện băng độc không được để Nam Ức Tịnh biết, để tránh khỏi nàng lo lắng. Bởi vậy khi Nam Ức Tịnh hỏi, khiến hắn khó xử vô cùng.



"Nếu ngươi không nói chủ tử ngươi sẽ khó giữ được tính mạng!" Nam Ức Tịnh thấy bộ dạng như muốn nói lại không của Đinh Trúc, lại thấy tình hình của Nạp Lan Thần Dật rất là không được, không khỏi gấp đến độ cắn chặt hàm răng, nhíu lại lông mày lớn tiếng quát lên.



Đinh Trúc xưa nay chưa từng thấy Nam Ức Tịnh như vậy, mặc dù là cực kỳ sốt ruột, bên trong con ngươi xinh đẹp cũng chỉ lộ ra mấy phần tàn nhẫn mà thôi, chưa từng như hiện tại khàn giọng quát lớn như vậy? Xem ra người rơi vào tình yêu khó kiềm chế được, không chỉ có một mình chủ nhân.



"Là băng độc. Mẫu thân của chủ nhân chính là trúng độc này mà bỏ mình. Thuở nhỏ chủ nhân đã chịu độc này dằn vặt, may mà Đường Môn lão môn chủ đã thay chủ nhân chế trụ độc tính. Nhưng độc này cực kỳ bá đạo, mặc dù đã chế trụ, hàng năm ngày mùng 7 tháng 7 vẫn sẽ tái phát. Mà trước sau ba ngày tái phát thân thể đều đặc biệt suy yếu, không chịu nổi bất cứ thương tổn gì. Chủ nhân vừa mới vì phu nhân trúng tiễn, sợ là đã khiến độc này tái phát!" Đinh Trúc thấy Nam Ức Tịnh sốt ruột, lại thấy Nạp Lan Thần Dật không ổn, đành phải nói ra.



Chẳng trách nàng cảm thấy mấy ngày nay sắc mặt của hắn không bình thường, ngón tay cũng phá lệ lạnh lẽo, thì ra là độc cũ tái phát. Lúc trước hắn nói với nàng độc đã bị áp chế, nàng càng không nghĩ tới, băng độc này sao có thể dễ dàng chế trụ được?



Khó trách hàng năm ngày mùng 7 tháng 7 hắn đều phải đến Phượng thành, ngoại trừ cùng Tiêu Đông du lén lút gặp mặt, sợ là đến đây tránh đi danh tiếng, điều dưỡng độc tổn thương đi. Nghĩ đến ngày mùng 7 tháng 7 đó nàng ở trong xe ngựa ngủ như chết, trong mắt Nam Ức Tịnh không khỏi hiện lên một tia hối hận.



Nhiều kẽ hở như vậy, nàng lại không nhìn ra, nàng cũng không biết hắn đang thật sự suy yếu. Hắn đã biết rõ nguy hiểm như thế, vì sao còn muốn thay nàng chặn mũi tên kia, cho dù lúc đó bởi vì vừa mới ác chiến nàng phản ứng chậm một chút, tiễn kia cũng không lấy được tính mạng của nàng, nguy lắm thì cũng chỉ tổn thương kinh mạch mà thôi!



Nạp Lan Thần Dật! Chàng rốt cuộc là ngốc hay thông minh! Nếu là ngốc, vì sao làm bất cứ chuyện gì đều kín kẽ không một lỗ hổng, thậm chí ngay cả nàng cũng giấu diếm cho qua. Nếu là thông minh, làm sao lại khổ vì nàng đây!