Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 77 : Người nào khuynh tâm người nào? ! (3)

Ngày đăng: 20:30 21/04/20


Chỉ là hắn không ngờ tới, Nam Ức Tịnh đã sớm có ý định cướp Tử Trúc tâm, vì vậy nàng đã sớm an bài nhân thủ ở một phía hướng biển của Tử Trúc Lâm. Chỗ hướng biển khơi của Tử Trúc Lâm có nhiều nhân thủ nhưng dù sao người cũng không thể so với cơ quan phải tốn nhiều thời gian khó khăn xông như vậy, nếu nàng quyết tâm, muốn rời đi, cũng không phải là không thể nào.



Liễu Tử Hạc mang theo Nam Ức Tịnh đến trong mật thất của Tử Trúc Lâm, lấy ra Tử Trúc tâm đưa cho Nam Ức Tịnh, trong mắt mang theo vẻ mặt phức tạp. Nam Ức Tịnh thò tay tiếp nhận Tử Trúc tâm, bởi vì trong lòng kích động, tay của nàng lại có chút run rẩy.



Đá thủy tinh hình trái tim màu tím lợt trong tay nàng chính là thứ có thể cứu tánh mạng của Nạp Lan Thần Dật sao?



Nam Ức Tịnh siết Tử Trúc tâm trong tay, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai sử dụng kiếm giá kề vào cổ của Liễu Tử Hạc, lạnh giọng quát lên, "Đắc tội."



Liễu Tử Hạc không ngờ rằng Nam Ức Tịnh lại đột nhiên làm khó dễ hắn, trong mắt hắn thoáng qua một tia kinh ngạc, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh, lại thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng không còn nét điềm đạm đáng yêu vừa rồi nữa, chỉ có bén nhọn cùng cao thâm, tròng mắt đen giống như lúc ban đầu hắn thấy nàng, sáng đáng sợ.



"Cô nương đây là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể cướp Tử Trúc tâm mà bình yên rời đi sao?" Mặc dù Liễu Tử Hạc bị Nam Ức Tịnh kề kiếm trên cổ, cũng không chút hoang mang nói, vẻ mặt của hắn lạnh nhạt vô cùng, giọng nói lành lạnh, thậm chí bên trong còn mang theo một tia chắc chắn.



Nam Ức Tịnh nghe vậy, khóe môi vén lên một nụ cười diêm dúa lòe loẹt, giữa mi bắn ra hoa quang tự tin, kề kiếm vào cổ của Liễu Tử Hạc, cười nói, "Ta sao? Ta dĩ nhiên có thể!"



Liễu Tử Hạc bị tự tin trong lời nói của Nam Ức Tịnh làm khiếp sợ, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh, gương mặt tuyệt mỹ của nàng làm cho người ta không thể rời mắt, hắn chưa từng thấy qua một nữ tử xinh đẹp lại gây sự như vậy. Mà đệ tử khác của Tử Trúc Lâm thấy Liễu Tử Hạc bị Nam Ức Tịnh giữ chặt, cũng đều rối rít tránh ra tạo thành một con đường, Nam Ức Tịnh một đường thối lui đến chỗ Lâm Hải.



Liễu Tử Hạc nhìn Nam Ức Tịnh, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng Nam Ức Tịnh sẽ theo đường cũ trở về, đến lúc đó chỉ cần khởi động cơ quan trận pháp, Nam Ức Tịnh sẽ không xong, mà hắn cũng có thể tùy thời chạy trốn, nhưng không nghĩ đến Nam Ức Tịnh lại lựa chọn từ nơi này đi ra ngoài.



Thân phận của Nam Ức Tịnh quả nhiên không đơn giản. Người biết vị trí cụ thể của Tử Trúc Lâm cũng không nhiều, mà biết ba mặt của Tử Trúc Lâm đều chứa đầy cơ quan một chỉ có mặt Lâm Hải là có ít người, mà Hải Vực mênh mông vô cùng, ngay cả người trong nội bộ của Tử Trúc Lâm cũng có rất ít người biết cách ra ngoài bằng lối này.



Nhưng khi nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của nàng, rõ ràng là đã rõ như lòng bàn tay. Đến tột cùng nàng là ai, sao có thế lực lớn cùng bản lĩnh như vậy?
Đường Thiên Thiên liếc mắt nhìn Mạc Dạ, thật nhanh lau vệt nước mắt chưa khô, trong mắt hàm chứa mấy phần sắc bén, sắc môi đỏ tươi như máu, môi mỏng của nàng khẽ mở, hỏi từng chữ, "Ta bảo ngươi nghiên cứu độc dược như thế nào rồi?"



"Vẫn đang tiến hành. Đoán chừng còn cần nửa tháng nữa sẽ thành công." Mạc Dạ nghe Đường Thiên Thiên hỏi, liền lên tiếng.



Quỳnh oa này là do Đường Thiên Thiên mấy tháng trước phân phó hắn nghiên cứu chế độc dược. Đường Môn giỏi về dụng độc, nhưng độc của Đường Môn luôn có thuốc giải. Thế nhưng loại độc quỳnh hoa này, Đường Thiên Thiên chỉ kêu chế độc dược, không bảo chế thuốc giải, mà độc quỳnh hoa này cũng cực kỳ ác độc, nữ tử nào trúng loại độc này, chỉ có dựa vào giao hợp với nam tử khác mới có thể kéo dài tánh mạng.



Mặc dù không biết vì sao Đường Thiên Thiên phải nghiên cứu chế tạo quỳnh hoa, vì sao vào lúc này đột nhiên hỏi hắn về độc này, nhưng Mạc Dạ chưa bao giờ làm trái với bất cứ mệnh lệnh gì của Đường Thiên Thiên.



"Nửa tháng sao? Được, rất tốt." Giờ phút này trên khuôn mặt của Đường Thiên Thiên đã không có nước mắt, trang dung tinh sảo đã bị vẻ yêu mị ác độc của nàng lấn át, môi nàng nâng lên nụ cười khát máu, trong mắt hiện đầy âm chí, âm cuối kéo thật dài, làm cho người ta cảm giác không rét mà run.



Mạc Dạ thấy Đường Thiên Thiên như thế, chỉ hơi nhíu mày. Hắn cũng không thích Đường Thiên Thiên như vậy, nhưng hắn lại bất lực.



Đường Môn Lão Môn Chủ cực kỳ thương * Đường Thiên Thiên, mà tính tình Đường Thiên Thiên mặc dù điêu ngoa một chút, nhưng cũng ngây thơ. Hắn là đệ tử nhỏ nhất của Đường Môn Lão Môn Chủ, thuở nhỏ đã có quan hệ cực kỳ tốt với Đường Thiên Thiên, luôn một mực yên lặng thích Đường Thiên Thiên.



Nhưng mấy năm trước, Đường Môn nội loạn, Đường Môn Lão Môn Chủ bị gian nhân hại chết. Lúc ấy Đường Thiên Thiên tuổi còn quá nhỏ nhất thời không chỗ nương tựa, hắn giúp đỡ Đường Thiên Thiên từng bước một tìm được gian nhân hại chết Đường Môn Lão Môn Chủ, lần nữa đoạt lại quyền lợi Đường Môn, cũng nhìn Đường Thiên Thiên từng bước một biến thành hôm nay.



Trong lòng yên lặng thở dài một cái. Ngay cả hắn biết bây giờ Đường Thiên Thiên không còn là nữ tử đơn thuần điêu ngoa ban đầu nữa, thế nhưng hắn vẫn thích nàng. Dù nàng ác độc hơn nữa, nàng âm hiểm, hắn vẫn đứng ở phía sau nàng.



Đường Thiên Thiên ngước mắt liền d[[dlqd nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Mạc Dạ, nàng cực kỳ không vui nhíu mày. Nàng không thích Mạc Dạ có vẻ mặt như thế, mỗi lần nhìn thấy hắn như vậy, đều làm nàng nhớ tới phụ thân chết thảm cùng tình cảnh thê thảm khi đó của nàng. Vì vậy nàng mệt mỏi phất tay, ý bảo Mạc Dạ lui ra.