Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 212 :

Ngày đăng: 16:25 19/04/20


45212.Thiên Huệ cười lạnh: “Ha ha ha, Diệp Phi, cô cuối cùng cũng rơi vào tay ta! Đều tại cô, con gái ta mới bị Cung Trạch Vũ vứt bỏ, mới mất tài sản thừa kế! Mau qua đây, đến trước mặt ta!”



Tay bà ta cầm một con dao găm giấu sau lưng, thế nhưng vị trí Diệp Phi đi đến vẫn còn cách bà ta một đoạn, bà ta không thể với tới được.



Diệp Phi dừng bước: “Bà cho rằng tôi ngu lắm sao? Bà buông Thủy Tinh ra đã, nếu không tôi sẽ không đi qua.”



Ánh mắt hung hăng của cô ngưng lại trên khuôn mặt Thiên Huệ, đây là lợi thế duy nhất để cô uy hiếp bà ta. Trước hết phải cứu được Thủy Tinh đã.



“Ta thả Thủy Tinh, cô chạy thì làm sao bây giờ? Cô lại đây trước!” Thiên Huệ ra lệnh.



“Không thả Thủy Tinh, bà đừng mơ tưởng tôi sẽ qua đấy. Thiên Huệ, bà nghĩ kỹ đi, Thủy Tinh vô dụng đối với bà thôi.” Diệp Phi dùng chính bản thân mình làm mồi nhử, dụ dỗ Thiên Huệ.



Đầu óc Thiên Huệ nhanh chóng suy nghĩ biện pháp. Đúng là thật khó lựa chọn. Bỗng nhiên, điện thoại của bà ta vang lên một tiếng tin nhắn. Bà cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, khóe môi câu ra nụ cười lạnh lẽo.



“Được, nếu như vậy, ta thành toàn ngươi! Ném Thủy Tinh xuống!” Bà ta hung ác nói.



“Đừng!” Diệp Phi hô tô, chạy hướng về phía Thủy Tinh. Trong lòng sợ hãi, ngã xuống kia thì sẽ tan xương nát thịt mất.



“Thủy Tinh!” Bắc Minh Phong và George kinh ngạc kêu thành tiếng, chạy nhanh về hướng Thủy Tinh.



Tất cả mọi người kinh ngạc, tựa hồ sinh mạng của Thủy Tinh sẽ lập tức chấm dứt.



Thủy Tinh nghe thấy tiếng gió thổi bên tai. Khoảng cách giữa cô và gậy trúc sắc nhọn càng ngày càng gần. Cục cưng!



Nước mắt của cô chảy dài, tiếc nuối duy nhất là không thể sinh cục cưng an toàn, đưa cục cưng đến với thế giới này.



Nhưng, không hề có đau đớn như tưởng tượng, tựa như cô rơi vào cái gì đó mềm mềm, là ảo giác sao? Cô cũng không dám mở mắt nhìn, chỉ sợ mở mắt ra lại phát hiện mình đang trên thiên đường.




“Không cần nói, tôi biết. Tôi nợ em một đứa bé, em không cần phải cảm ơn tôi cái gì. Hai chúng ta thanh toán xong.” Bắc Minh Phong cắt đứt lời Thủy Tinh nói.



Anh không thể chịu nổi việc phải nghe Thủy Tinh nói lại một lần nữa rằng cục cưng là con của George.



Lòng Thủy Tinh nghẹn lại, thậm chí quên cả hô hấp, toàn bộ đầu óc đều bị câu nói “Thanh toán xong” kia đánh bại. Anh chỉ muốn cùng cô thanh toán xong, thanh toán xong…



Môi của cô run rẩy không nói nên lời, một lúc lâu mới nói: “Được. Thanh toán… xong.”



Ngực của cô kịch liệt phập phồng, hình như có một bàn tay bóp nghẹt trái tim cô, bóp thật chặt để cô không thể thở được, đau đớn đến mức chỉ muốn moi trái tim ra ngoài.



Liệu trái tim không còn thì sẽ không đau?



Trước mắt cô tối sầm, bên tai chỉ có tiếng gọi ầm ĩ của George: “Thủy Tinh! Thủy Tinh, em làm sao vậy?”



_



Phi cơ của Thiên Tuệ bị vài cái phi cơ đuổi theo, bà ta bắt phi công tăng tốc. Thế nhưng vận tốc của phi cơ nhỏ này chỉ có hạn, mà nay đã tăng tốc đến cực hạn rồi.



Ngay lúc bà ta tuyệt vọng, trên bầu trời lại xuất hiện thêm vài cái máy bay, chặn lại phi cơ của Mộ Thương Nam. Phi cơ của bà thừa cơ hội chạy trốn vòng vây.



Lái một lúc lâu, phi cơ mới hạ cánh xuống một vùng đất hoang vắng trong rừng.



Diệp Phi bị Thiên Huệ mang xuống phi cơ: “Bà nói đưa tôi đi gặp cha mẹ tôi? Cha mẹ tôi đâu?”



“Không cần vội, lập tức sẽ dẫn cô đi. Đi theo ta!” Thiên Huệ đẩy Diệp Phi đi trên con đường núi nhỏ chật hẹp.