Cưỡng Hôn Vợ Yêu
Chương 228 :
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
45228.Đứa trẻ là con của Bắc Minh Phong và Lăng Tuyết?
Đầu óc của Thủy Tinh trống rỗng, bản thân liều chết cứu đứa trẻ, đứa trẻ lại là con của Lăng Tuyết.
Ông trời rốt cuộc còn muốn chơi đùa cô như thế nào nữa. Đứa con của cô và cùng Bắc Minh không giữ được. Cô lại bảo vệ đứa con của kẻ thù của mình!
"Thủy Tinh, cám ơn em. Bắc Minh Ý rất quan trọng với anh." Bắc Minh Phong nói.
Câu nói của anh giống như là vô số cây kim đâm vào tim Thủy Tinh, con của cô cũng rất quan trọng với cô mà.
"Anh có thể mang theo con của anh cút khỏi đây!" Thủy Tinh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mặt anh, Bắc Cực lạnh bao nhiêu thì trong lòng cô lạnh bấy nhiêu.
Bắc Minh Phong cảm giác được sự lạnh lùng của cô, chân mày của anh nhíu lại khó chịu."Em có thái độ gì? Em đã cứu con của anh, anh cảm ơn em, chẳng lẽ cảm ơn cũng là lỗi của anh sao? Nếu như em còn nhớ hận chuyện năm đó thì đừng quên, là năm đó anh hại em mất đi đứa con của chúng ta, thế nhưng là anh liều chết bảo vệ đứa con của em và George, vì con của hai người mà anh phải cấp cứu một tháng. Đến bây giờ toàn thân đều là vết thương."
"Cho nên sao? Tôi phải mang ơn anh hay sao? Bắc Minh Phong, anh nói cho rõ đi, tôi không có kêu anh cứu tôi. Là chính anh bổ nhào vào những thanh trúc đó rồi bị chúng đâm qua người. Món nợ này không liên quan gì tôi cả!" Thủy Tinh lên tiếng bật lại anh, giống như cô liều chết cứu con trai của Bắc Minh Phong, cô suýt chút mất mạng, cô có thể đi tìm ai tính sổ đây.
Trong lòng Bắc Minh Phong nghẹn lại, "Anh không có tìm em tính sổ, anh chỉ nói vấn đề về thái độ của em!"
Điều anh chịu không nổi là thái độ của cô, kiểu thái độ kia còn không bằng người xa lạ!
Thủy Tinh chỉ cảm thấy giống như là được nghe thấy chuyện cười lớn, "Thái độ của tôi thế nào? Bởi vì anh đã cứu tôi, nên tôi phải quỳ xuống đa tạ anh sao? Được thôi, coi như tôi nợ anh một mạng, hôm qua vì cứu con anh mà tôi cũng suýt chết, hai chúng ta coi như xong!"
Coi như anh đã cứu cô, vậy thì sao chứ? Cô có thể tha thứ cho sự phản bội anh dành cho cô sao, tha thứ cho anh có con cùng người phụ nữ khác sao? Cái cô bị tổn thương là trái tim, điều mà cả cuộc đời này cô không thể tha thứ là sự phản bội.
Chẳng lẽ anh suýt chết thì cô có thể xem như không có gì sao, cùng anh chuyện trò vui vẻ, quên hết tất cả sự phản bội của anh sao?
"Cháu của ta thế nào rồi? Tại sao phải ở lại bệnh viện một đêm? Bị thương ở đâu, nhanh cho ta xem!" Âm thanh của Đào Dung xộc vào phòng.
Nhưng mà trên giường bệnh lại là Thủy Tinh, giống như là đã bật kíp nổ của quả bom trong lòng Đào Dung.
"Tại sao cô lại ở đây? Ha ha, làm sao mà cháu tôi có thể bị thương chứ? Có phải cô đã hại cháu của tôi? Bắc Minh gia chúng tôi rốt cuộc đã nợ cô thứ gì chứ?
Cái đồ sao chổi như cô, năm đó hại con trai của tôi, bây giờ hại cháu của tôi! Nếu như cháu của tôi bị thương một cọng tóc thì cô nghĩ đến chuyện sống sót mà rời khỏi đây! Người đâu! Bắt người phụ nữ này lại cho ta!" Đào Dung gào lên.
"Trời ơi! Mẹ, mẹ nhìn đi, trên cổ tay Bắc Minh Ý có vết thương! Giống như là bị siết lại vậy!" Lăng Tuyết vội vàng nói.
Đào Dung vung tay tát Thủy Tinh, "Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, cô dám bắt cóc cháu của tôi!"
Nhưng mà, cổ tay của bà ta bị chặn lại giữa chừng.
Bắc Minh Phong ngăn cản mẹ của mình, "Mẹ, mẹ nói sai rồi, không phải Thủy Tinh bắt cóc cháu của mẹ, là cô ấy cứu cháu của mẹ đó! Cô ấy vì cứu Bắc Minh Ý suýt chút bị bọn cướp đánh chết."
Đào Dung ánh mắt chua ngoa nhìn Thủy Tinh, "Cô ta sẽ có lòng tốt như vậy sao? Đừng quên, năm đó cô ta suýt chút hại chết con! Mẹ thất là nhất định là cô ta cấu kết với bọn cướp diễn kịch cho con xem, muốn đoạt sự thương hại của con!"
Thủy Tinh cười lạnh, "Dì à, dì không sống ở thời cổ đại thì thật uổng phí quá, vài phút thì có thể biên ra một bộ Chân Hoàn Truyện, đáng tiếc, con của dì là hoàng thượng sao, hay là thái tử? Một người đàn ông xấu xa, anh ta cũng xứng để phụ nữ tranh giành sao? Loại rác rưởi này, có bãi rác thu về là đã không tồi rồi, dì diễn sâu quá!"
Đào Dung suýt chút nữa thì tức đến ngất đi, "Cô nói ai là rác rưởi? Con trai của tôi xuất sắc như vậy, không biết bao nhiêu phụ nữ muốn bò lên giường nó! Tôi phải xé miệng cô ra!”
Bà ta đưa tay về phía miệng của Thủy Tinh…