Cưỡng Hôn Vợ Yêu
Chương 236 :
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
45236.“Nếu không thì anh đưa Ý Ý về nhà đi. Nếu thằng bé nhớ em, ngày mai lại dẫn nó đến tìm em.” Thủy Tinh nói thế nào cũng không muốn để Bắc Minh Phong ngủ lại.
“Thế nhưng Ý Ý không muốn rời xa em. Cái kia, anh có thể ngủ ở sofa.” Bắc Minh Phong giải thích.
Thủy Tinh sờ sờ cái đầu nhỏ của Bắc Minh Ý, nhìn ánh mắt trống rỗng của nó, cô lại mêm lòng, không thể không đồng ý với cậu bé.
Cô để Bắc Minh Phong đưa Bắc Minh Ý đi rửa mặt, sau đó để Bắc Minh Ý ngủ bên cạnh mình.
Bắc Minh Phong thành thật nằm trên ghế sofa. Trong đêm đen có thể nghe rõ tiếng hít thở nhỏ nhẹ của người phụ nữ và đứa bé.
Năm tháng yên bình, có lẽ chỉ thế này mà thôi.
Nhưng Thủy Tinh nhịn thật lâu, không thể nhịn được đến sáng. Cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
“Thủy Tinh, em không thoải mái sao?” Bắc Minh Phong đứng dậy hỏi.
Trán Thủy Tinh tối sầm, cô đã nhịn thật lâu, tưởng Bắc Minh Phong đã ngủ say rồi, kết quả còn là kinh động tới hắn.
“Em không sao, em muốn đi phòng vệ sinh.” Thủy Tinh nói.
“Ồ, anh ôm em đi.” Bắc Minh Phòng ngồi xuống ôm lấy người con gái, đi thẳng đến phòng vệ sinh.
“Thả em xuống đi, em có thể tự đi.” Thủy Tinh vội vàng nói, bị anh ôm khiến cô không được tự nhiên.
“Em là vì cứu Ý Ý mà bị thương. Anh cũng là nên chăm sóc em.” Bắc Minh Phong tiến vài bước liền đến nhà vệ sinh.
Lòng Thủy Tinh chợt lạnh, hắn chỉ là vì cảm ơn cô đã cứu con của hắn.
Người đàn ông bế cô đến trước bồn cầu, cô liền đẩy cánh tay hắn ra: “Được rồi, anh đi ra ngoài đi.”
“Em bị thương một cánh tay, không thể cử động, để anh giúp em đi.” Bắc Minh Phong nhanh nhẹn giúp cô cởi quần.
“Bắc Minh Phong, đồ lưu manh, anh cút ngay!” Thủy Tinh sợ đến tránh về phía sau, điên à, anh lấy đâu ra tự tin mà dám cởi quần cô chứ?
Chân cô đập phải bồn cầu, mất trọng tâm cơ thể ngã về phía sau.
“Giữa chúng ta không cần phải nói lời cảm ơn.” Bắc Minh Phong nói.
“Tôi đã trở về, không cần làm phiền Bắc Minh công tử chăm sóc bạn gái tôi.” George lạnh giọng nói.
Hắn hạ lệnh khách khí đuổi khách.
Bắc Minh Phong trầm mặt, lại không tìm được lý do ở lại: “Ngày mai anh tới thăm em và Ý Ý.”
Anh xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
George mím chặt môi, ánh mắt nhìn vào băng gạc trên đầu Thủy Tinh: “Có phải đứa bé đó là con trai Bắc Minh Phong nên em mới liều mạng cứu nó?”
Thủy Tinh bị chất vấn đến ngực cứng lại: “Anh nghĩ em biết con trai Bắc Minh Phong dáng dấp thế nào à? Mặc kệ nó là con trai của ai, em cũng đều cứu.”
“Vậy bây giờ thì sao? Nếu đã cứu rồi thì vì sao còn muốn để nó ở bên cạnh?” George nhìn thằng bé ngủ bên cạnh Thủy Tinh liền tức giận, gương mặt đó cực kỳ giống Bắc Minh Phong!
“Ý Ý mắc chứng tự kỷ, hiện tại thằng bé chỉ tin tưởng em. George, em biết anh nghi ngờ điều gì. Anh cũng rõ ràng, đứa bé kia đã chết, em và Bắc Minh Phong không thể đi chung đường nữa. Đời này em sẽ không tha thứ cho hắn. Em giữ lại Ý Ý chẳng qua là vì thương cảm thôi.” Thủy Tinh nói.
Trong hành lang, Bắc Minh Phong dựa vào trên tường. Đêm đen tĩnh lặng càng phóng đại giọng nói nhỏ nhẹ của Thủy Tinh, bao gồm cả lời cô nói.
‘Đứa bé kia đã chết, em và Bắc Minh Phong không thể đi chung đường nữa.’ Đầu của hắn dựa vào trên vách tường, đau khổ nhắm mắt lại.
Bọn họ cuối cùng vẫn là không thể ở bên nhau.
_
Ánh nắng mặt trời báo hiệu một ngày mới. Diệp Phi chỉnh sửa lại tài liệu xin hủy bỏ niêm phong trong bệnh viện.
Điện thoại di động vang lên một tiếng nhạc, không biết điện thoại của ai.
“Alo, có phải là người nhà của Mộ Dã không? Làm phiền cô đến trường học một chuyến! Xảy ra chuyện lớn!”
“A! Mộ Dã đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Phi khẩn trương lo lắng hỏi.