Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 241 :

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Chân mày Mộ Thương Nam nhíu lại, hớp một ly rượu vô miệng.



“Con muốn đi với mẹ ruột của con à?”



“Đúng vậy! Dựa vào đâu mà người khác đều có mẹ ruột, con thì không có chứ? Dù sao con cũng không thích Thiên Tịnh, con phải dẫn Tiểu Phi Phi và mẹ ruột của con sống cùng nhau.” Mộ Dã nói.



“Vậy thì e là phải để con thất vọng rồi, bố cũng không biết mẹ ruột con là ai, bố chỉ biết con là con trai ruột của bố thôi.” Mộ Thương Nam nói.



“Khỉ khô! Ngay cả bản thân có mấy người phụ nữ mà bố cũng không biết sao?” Mộ Dã hung hăng nói.



Mộ Thương Nam một chân đạp lên chân con trai mình, “Không được chửi thề! Bố mất trí nhớ, bố không nhớ chuyện trước đây của mình, đương nhiên là không biết bản thân có bao nhiêu phụ nữ. Không thì con nói bố nghe, con chui ra từ bụng người phụ nữ nào, là tự con bò ra mà, chắc là nhớ chứ hả?”



Mộ Thương Nam tức tới trợn mắt, “Không chơi kiểu này đâu! Làm sao con nhớ được chứ?”



“Bố bị thương nặng mất trí nhớ, làm sao bố nhớ được?” Mộ Thương Nam lớn giọng độp lại.



“Bố không biết điều tra sao? Năm năm không điều tra ra sao?” Mộ Dã chất vấn.



“Vệ sĩ trước đây của bố đều bị đổi rồi, tất cả các ghi chép thuê người đều bị thiêu hủy rồi, bố giữ Thiên Tịnh lại chính là muốn dùng cô ta để câu người đứng phía sau.” Mộ Thương Nam nói.



Lúc anh hôn mê, tất cả người bên cạnh anh đều đã bị thay đổi hết, sau khi anh tỉnh lại thì người bên cạnh đều là người mới, còn Thiên Tịnh quả thực đã có thai.



Con của Thiên Tịnh thật sự tồn tại, nhưng đứa trẻ sinh ra lại là con của anh, không phải con của Thiên Tịnh.



Cũng có nghĩa là, có người giúp Thiên Tịnh dùng Mộ Dã để hoán đổi con ruột của Thiên Tịnh.



Anh nhân nhượng Thiên Tịnh chính là muốn moi ra được người đứng đằng sau Thiên Tịnh, người đó nhất định biết mẹ ruột của Mộ Dã là ai!



“Được thôi, con cũng sẽ điều tra mẹ ruột của mình.” Mộ Dã bò từ dưới đất lên, đi về phía nhà vệ sinh.



Ánh mắt Mộ Thương Nam nhìn hình bóng của con trai, “Con làm gì vậy?”



“Đi tắm rồi đi ngủ!” Âm thanh của Mộ Dã phát ra từ phía sau anh.



“Cút về nhà cũ đi, con mập quá, bố không muốn ngủ với con!” Mộ Thương Nam chê bai.



“Người ta không gọi là mập! Là thịt, con là có chút thịt thôi!” Mộ Dã cãi lại.
Nhưng mà trong căn phòng rộng lớn lại không có bóng dáng của Mộ Dã?



Thiên Tịnh tức đến giậm chân, người duy nhất mà cô ta có thể dựa dẫm ở căn nhà này chính là Liễu Họa, nếu như Liễu Họa không hài lòng thì cô ta phải làm sao đây?







Trong phòng bệnh của Thủy Tinh, chân mày của George nhíu chặt lại, nhìn thấy Bắc Minh Ý được Thủy Tinh ôm trong lòng thì anh rất tức giận.



“Thủy Tinh, em tính cả đời nuôi đứa trẻ này sao?”



“Không phải, chỉ là hai ngày nay nó bị dọa sợ quá rồi, em giúp trông coi nó một lát, George, anh không thích Ý Ý sao?” Thủy Tinh cảm nhận được George đang tức giận.



“Tại sao anh phải thích Ý Ý? Nghĩ xem Bắc Minh Phong đối với em như thế nào! Anh ghét tất cả người mang họ Bắc Minh!” George tức giận nói.



“Nhưng mà Ý Ý là vô tội mà!” Thủy Tinh nhìn ánh mắt trống rỗng của đứa nhỏ thì đau lòng, còn người duy nhất mà Bắc Minh Ý có thể nhìn thấy chính là cô.



Bây giờ Bắc Minh Ý đang ngủ trong lòng cô, dễ thương như một thiên thần vậy.



“Nó là vô tội, cho nên em muốn nuôi con trai của Bắc Minh Phong mãi sao?” George chất vấn.



“Không phải, làm sao em lại nuôi con của người khác chứ?” Thủy Tinh vội nói.



“Đã như vậy thì để Bắc Minh Phong đón con anh ta đi đi. Thủy Tinh, nếu em thích trẻ con thì chúng ta có thể kết hôn rồi nuôi con của mình, không cần thiết phải nuôi con của người khác.” George nói.



Thủy Tinh hiểu rõ lời mà George nói, cô không có tư cách cứ nuôi con của Bắc Minh Phong mãi được, huống chi đứa trẻ này còn là con của Lăng Tuyết.



“Được, em nghe anh, Bắc Minh Phong sắp tới rồi, anh ta tới thì em sẽ đưa Ý Ý cho anh ta.”



George kéo tay của Thủy Tinh, “Hôm nay chúng ta đăng đi kết hôn, em muốn có mấy đứa con thì anh đều cho em, được không?”



Tim của Thủy Tinh đập nhanh, cô biết bản thân cần phải trả lời George, anh đã đợi cô năm năm rồi.



“Được, em nghe anh hết.”



Hình bóng Bắc Minh Phong đứng sững trước cửa phòng bệnh...