Cưỡng Hôn Vợ Yêu
Chương 260 :
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
45260.Bắc Minh Phong cầm điện thoại di động của Lăng Tuyết về nhà, vào cửa đã nhìn thấy Lăng Tuyết khóc lóc với Đào Dung ở trong phòng khách.
“Lăng Tuyết, con thật là đồ vô dụng. Ta biết bệnh của Ý Ý lúc tốt lúc xấu, con có lo lắng thì cũng không thể tùy tiện tin tưởng lời của người bán thuốc chứ? Bây giờ làm cho Phong nhi cũng hiểu lầm con. Đều là con tiện nhân Thủy Tinh kia xấu xa, không có việc gì liền khích bác con và Phong nhi. Cô ta vẫn là muốn chiếm đoạt Phong nhi nhà chúng ta không thả!” Đào Dung tức giận nói.
“Đều là con không tốt, tin tưởng thầy đồng có thể trị bệnh mới để cho Thủy Tinh hiểu lầm! Con sẽ giải thích với cô ấy sau, thật ra thì cô ấy cũng là đau lòng cho Ý Ý.” Lăng Tuyết lau nước mắt nói.
“Lăng Tuyết, ta phải nói con cái gì đây! Con chính là quá lương thiện, người ta cố ý khích bác con, con lại nói giúp cho người ta! Ta nói cho con, Thủy Tinh không phải là người đơn giản như vậy đâu! Lúc cô ta kết hôn với Phong nhi đã không còn là xử nữ rồi. Mới vừa kết hôn cô ta liền bỏ trốn với George. Loại đàn bà này làm sao có thể là nữ nhân tốt được? Cô ta làm sao có thể thương yêu đứa trẻ của tình địch mình chứ? Ngoài mẹ ruột ra, ai sẽ thương đứa trẻ của người khác đây? Con không nên bị cô ta lừa!” Đào Dung nói với Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết cúi đầu thật thấp, không để cho bất cứ ai thấy được biểu tình trên mắt. Ánh mắt cô ta lạnh lẽo, bây giờ cô ta là mẹ ruột của Bắc Minh Ý, sẽ không ai hoài nghi cô ta hại chính con trai mình!
Cô nhìn bóng đen của người đàn ông đi tới, quay đầu nhìn về phía Bắc Minh Phong: “Anh Phong, anh về rồi? Em đã nói chuyện rõ ràng với mẹ, số điện thoại đó là của một thầy đồng, em tìm thầy đồng lấy thuốc vì người ta nói thuốc đó có thể trị khỏi bệnh cho Ý Ý.”
Lý do thật hoàn hảo, dù là ai cũng không thể vạch trần tội lỗi của cô ta.
Bắc Minh Phong mím môi thật chặt: “Thầy đồng có thể chữa bệnh được à? Cô bị ngu sao?”
“Phong nhi! Con đừng nói Lăng Tuyết thế. Con trai mình bị bệnh, con bé chẳng nhẽ không lo lắng? Đây chính là có bệnh vái tứ phương mà thôi. Không phải mẹ nói con! Chỉ sinh có một đứa bé Ý Ý nên Lăng Tuyết mới vội vàng tìm thầy đồng. Thật ra thì nói cho cùng, hay là con có vấn đề? Nếu con chịu sinh thêm với Lăng Tuyết vài đứa nữa, con bé cũng chẳng lo lắng đến vậy đi? Nhiều trẻ con cũng tốt cho bệnh của Ý Ý, cho thằng bé tiếp xúc nhiều với anh chị em mình. Ta thấy cứ vậy đi, bắt đầu từ hôm nay con và Lăng Tuyết sinh thêm cho ta vài đứa cháu trai! Người đâu, đem canh bổ cho thiếu gia!” Đào Dung kêu người giúp việc.
Người hầu gái đi vào bếp bưng canh bổ mà Đào Dung nấu đến trước mặt Bắc Minh Phong.
Chân mày Bắc Minh Phong cau chặt lại, nhìn thấy trong bát canh rất to có một thứ gì hình tròn trụ dài.
“Mẹ, con không có bệnh, uống cái này làm gì?”
“Con và Lăng Tuyết không ở chung phòng, còn nói con không có bệnh ư? Năm năm không động đến đàn bà, con còn nói con bình thường sao? Ta làm sao sinh ra đứa con trai bất lực như con chứ? Rốt cục Lăng Tuyết có chỗ nào không tốt mà con ngày ngày đều nhớ con tiện nhân kia!” Đào Dung trách cứ.
Mà nhà họ Bắc Minh để bác sĩ làm xét nghiệm máu giữa đứa bé và Bắc Minh Phong, đã xác nhận Ý Ý chính là con trai Bắc Minh Phong.
Mặc dù cô ta không biết người kia lấy được đứa con của Bắc Minh Phong ở đâu ra, nhưng là đứa bé này đã để cho cô ta ngồi vững chắc trên vị trí thiếu phu nhân của Bắc Minh Phong, hơn nữa sẽ không ai hoài nghi cô ta có phải là mẹ đẻ của Bắc Minh Ý không!
Cô ta không ngừng xây dựng niềm tin trong lòng, không ai có thể hoài nghi cô ta, cũng sẽ chẳng ai hoài nghi cả!
Hôm nay Bắc Minh Phong chạy được, cô ta không tin ngày nào anh cũng trốn được!
Bắc Minh Phong không đi tìm Bắc Minh Ý, phỏng đoán Mộ Thương Nam đang ôm ôn hương noãn ngọc mà ngủ, anh coi như có kinh nghiệm nên không đi làm phiền vậy.
Anh trở về công ty của mình ngủ, không thể không nói cái canh thuốc đó hiệu quả thật tốt. Anh đã biết trước được tối nay bản thân mình sẽ khó khăn đến mức nào rồi.
_
Trong biệt thự của Mộ Thương Nam, Diệp Phi đang ngủ thoải mái, có hai bàn tay to đem cô từ trong chăn mò ra.
Không khí trong trẻo lạnh lẽo ập đến trên người, khiến cô muốn tìm một chỗ ấm áp mà dựa dẫm.
Cô hướng về phía sau lưng dựa dẫm, không hài lòng mà đẩy tay của người đàn ông ra.
Chẳng qua là lần này, người đàn ông kia chẳng giống như ngày thường ôm cô vào trong lòng, mà lại bế cô dậy, lột quần áo cô ra, bàn tay dùng quần áo trói cổ tay cô vào thành giường lớn.
Không khí lạnh lẽo hoàn toàn đánh thức Diệp Phi. Cô mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông bò lên người mình: “Mộ Thương Nam! Tên thần kinh này! Tối rồi không ngủ đi còn muốn làm gì?”