Cưỡng Hôn Vợ Yêu
Chương 266 :
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
45266.Tay Diệp Phi run rẩy, điện thoại của Mộ Thương Nam trượt khỏi tay cô. “Không phải tôi, tôi không làm như thế!” Đầu óc cô trống rỗng, giống như bị sét đánh.
Tay Mộ Thương Nam nhanh chóng bắt lấy điện thoại của anh “Nhìn thấy chứng cứ rồi còn già mồm à? Cô cảm thấy cô có thể ngụy biện được sao?” Giọng nói lạnh lùng của anh đập vào tai Diệp Phi.
Diệp Phi thẫn thờ lắc đầu “Không phải tôi, Không phải tôi” Dường như ngoài không phải tôi, cô không biết nói gì khác.
Tay Mộ Thương Nam túm lấy cổ áo Diệp Phi, kéo cô đến trước mặt anh “Vậy cô nói cho tôi biết, không phải cô, vậy người phụ nữ này là ai? Mà lúc đó cô đang làm gì?”
Ánh mắt Diệp Phi đọng lại khuôn mặt lạnh lùng của anh, đầu cô trống rỗng, cô rất muốn nhớ lại xem lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngoài nhớ ra cô và Thiên Tịnh đánh nhau, cô không nhớ ra gì nữa, lúc tỉnh lại thì nhìn thấy tất cả mọi người đều nằm dưới đất.
“Tôi không nhớ, nhưng tại sao tôi phải giết Mộ Dã? Tô vô cùng thích thằng bé?”
“Trước kia cô quyến rũ tôi không thành, không làm được thiếu phu nhân nhà họ Mộ, liền ôm hận trong lòng, để báo thù tôi! Mộ Dã chỉ là một đứa trẻ, cô cũng không buông tha cho nó!” Mộ Thương Nam tức giận hét lớn.
“Tôi không có! Tôi nói rồi tôi không có! Trước kia cũng không phải tôi quyến rũ anh, là anh quấn lấy tôi không buông! Tôi quay về chỉ để tìm lại bản đồ của nhà tôi, tìm Thiên Tịnh trả thù, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ hại Mộ Dã” Diệp Phi vội vàng đáp. Cô rất thích Mộ Dã, đứa bé này khiến cô lần đầu tiên nhìn thấy đã không thể ghét được, sau đó càng ngày càng thích nó, có những lúc cô cảm thấy, nhất định là con trai cô chết yểu, nên cô mới thích những đứa bé sấp xỉ tuổi con cô như vậy”.
Tay Mộ Thương Nam nâng mặt Diệp Phi lên, ngón tay cái lướt nhẹ lên da cô, ánh mắt sắc lạnh, nhìn người phụ nữ trước mặt giống như muốn giết người.
Mộ Thương Nam quay về bệnh viện, quay về phòng bệnh của Mộ Dã.
Sở Nhiễm chăm sóc Mộ Dã suốt, cô nhìn thấy anh quay về, liền đi đến chỗ Mộ Thương Nam.
“Anh đi đâu vậy? Em lo cho anh!” Cô nhìn ra tình trạng bây giờ của Mộ Dã đả kích lớn như nào đến Mộ Thương Nam.
“Mộ Dã như thế nào rồi?” Mộ Thương Nam bước đến bên Mộ Dã. Bờ môi nhạt nhợt của thằng bé, làm nước mắt anh tràn ra trong đáy mắt, chỉ là anh là đàn ông, anh không thể rơi lệ.
“Mộ Dã! Con có nói, con là người thừa kế nhà họ Mộ, ba chỉ làm thuê cho con, con mau tỉnh lại, con phải thừa kế nhà họ Mộ!” Lời nói của anh phát ra từ sâu trong cổ họng. Bàn tay run rẩy sờ lên trán đầy băng quấn của thằng bé.
Tay Sở Nhiễm, đặt lên và nắm lấy tay Mộ Thương Nam “Thương Nam, anh đừng lo lắng, em sẽ cố gắng hết sức, chữa khỏi cho Mộ Dã! Nên anh không thể gục ngã!”
Đáy mắt cô như một hồ nước mùa thu, lấp lánh đọng lại bóng dáng anh, không phải nói, lúc đàn ông thất bại là lúc yếu đuối nhất, là lúc cần một người phụ nữ nhất sao?
Cơ thể cô nhẹ nhàng dựa vào Mộ Thương Nam.................................