Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 37 :

Ngày đăng: 16:24 19/04/20


Một bóng dáng màu đen thần bí lẻn vào từ cửa sổ, đạp thẳng vào ba tên trai bao.



Ba tên trai bao kia bị đá ngã nhào xuống đất.



“Anh là ai, dám đá chúng tôi?”



Ba tên trai bao còn chưa bò dậy được thì đã bị người đàn ông giẫm đạp lần lượt từng người nằm rạp xuống đất.



Bọn chúng bị giẫm đạp đến mức trên mặt toàn là máu, răng rơi đầy đất, tên nào cũng kêu gào đau đớn.



Bóng dáng người đàn ông nọ càng tiến lại gần, ba người bọn họ càng nhìn rõ được chiếc mặt nạ màu bạc trên khuôn mặt hắn, hoa văn như muốn cắn nuốt người ấy dọa bọn họ cứng họng chẳng dám ho he câu nào.



“Đừng giết chúng tôi!”



Người đàn ông túm lấy một tên trai bao, tay bổ một phát rồi buông lỏng, tên trai bao kia ngã xuống đất như một bao cát, không còn thở nữa.



Anh tiếp tục xử lý hai tên trai bao còn lại, hận bọn chúng muốn chết!



Diệp Phi ở trên giường động đậy thân thể, nhẹ kêu ra hai chữ: “Học trưởng.”



Anh buông tên trai bao kia ra rồi quay trở lại giường. Người mà anh muốn bóp chết lúc này nhất phải là cô gái này, anh đến cứu cô mà cô thì cứ nhớ nhớ thương thương Cung Trạch Vũ!



Bàn tay anh sờ lên chiếc cổ tinh tế của cô, dường như anh chỉ cần nhẹ cử động năm ngón tay là có thể bóp nát chiếc cổ này vậy.



“Nhìn cho rõ xem tôi là ai?” Anh cố chấp hỏi.



Diệp Phi cố gắng nhìn cho rõ, trước mắt đều là hình ảnh của Cung Trạch Vũ: “Học trưởng.”



Đôi môi của người đàn ông mím chặt thành một đường thẳng. Đây tuyệt đối không phải là trạng thái bình thường.



Anh vỗ lên khuôn mặt cô: “Nhìn kỹ đi, tôi là ai?”



“Học trưởng.” Diệp Phi trả lời.



Nhưng đôi mắt trống rỗng của cô đã khiến anh chú ý.



“Hôn tôi.” Anh ra lệnh.




Cùng lúc hai người họ trốn ra bằng cửa sổ thì Cung Trạch Vũ cũng đạp cửa lớn mà xông vào.



“Phi Phi!” Cung Trạch Vũ xông ra phía ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu đen.



“Mau lên trên mái nhà! Mái nhà!” Anh lớn tiếng ra lệnh, dẫn người chạy lên trên.



Mộ Thương Nam và Diệp Phi được sợi dây kéo lên trên mái nhà. Trên mái nhà có một chiếc máy bay chiến đấu loại nhỏ. Loại máy bay này nhỏ đến mức chỉ rộng hai mét, dài ba mét, chính là loại máy bay tàng hình nổi tiếng.



Mộ Thương Nam đặt Diệp Phi ngồi ở vị trí phía sau, thắt dây an toàn cho cô, còn bản thân mình thì ngồi lên ghế lái, khởi động máy bay.



Máy bay giống như một mũi tên đã rời dây cung, xông về phía chân trời.



Khi Cung Trạch Vũ mang người chạy lên đến sân thượng, nơi này đã chẳng còn bóng dáng máy bay.



Tròng mắt anh nhìn dấu vết bánh lái máy bay để lại.



Máy bay tàng hình? Chân mày anh nhíu lại, nháy mắt, khóe môi khẽ cười.



“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Mộ Lạc Lạc đi theo Cung Trạch Vũ chạy tới: “Diệp Phi rốt cục có bao nhiêu đàn ông? Người ôm cô ta đi là ai vậy?”



“Không biết. Thế lực của nhà anh ở nơi này không che được trời. Không bằng em gọi điện cho anh trai em đi, để cho anh tra điều tra một chứt, rốt cục là ai lái máy bay tàng hình đến đón Diệp Phi đi.” Cung Trạch Vũ nói.



Anh nói xong liền khiến cho các cô gái khẽ kêu lên. Người đàn ông đón Diệp Phi này rốt cục có bao nhiêu thế lực, lại có thể thoải mái mà lái máy bay tàng hình tới đón đàn bà?



Mộ Lạc Lạc gọi điện thoại cho anh trai mình, lần này không phải là một chữ, mà là hai chữ.



“Làm sao?” Người đàn ông hỏi.



“Anh, Diệp Phi không biết bị ai đón đi. Người ta lái máy bay tàng hình, anh điều tra một chút xem là ai.” Mộ Lạc Lạc kinh ngạc, không nghĩ tới còn có ai có thể lợi hại hơn anh trai mình.



“Được!” Anh chỉ nói một chữ, sau đó liền cúp điện thoại.



“Anh Vũ, anh trai em sẽ điều tra.” Mộ Lạc Lạc nói.



“Không phải có máy quay lén sao? Chúng ta đi tìm camera theo dõi, có thể thấy được là ai.” Cung Trạch Vũ hạ giọng lạnh lẽo, có video sẽ biết là ai mang Diệp Phi đi!