Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 149 : Xung đột

Ngày đăng: 17:58 30/04/20


Diệp Ngưng Tuyết đang loay hoay ở trên tầng ba, xem xét những công pháp cùng vũ kĩ ở đây, phải công nhận một điều rằng, so với Tàng Thư Các của Diệp gia hay là cái Hợp Hoan Tông mà nàng ở trước kia thì cả hai giống như một trời một vực vậy. Chỉ tính riêng công pháp thôi, nàng đếm sơ sơ cũng phải đến vài ngàn quyển, còn vũ kĩ thì không cần phải nói, phải đến cả vạn chứ cũng không ít gì, tiếc nuối duy nhất đó chính là, ở đây chỉ cố công pháp cùng vũ kĩ từ Huyền giai thượng phẩm trở xuống, tầng 4 cũng tương tự như vậy. Huống hồ đây chỉ là một phân đà của Lăng Hư Cung, ở tổng bộ có quy mô ra sao thì khó có thể tưởng tượng được.



Mải xem xét công pháp, Diệp Ngưng Tuyết tạm thời mất đi khái niệm thời gian, vùi đầu vào nghiên cứu mê say, đến khi nàng tỉnh lại thì trời đã xế chiều, hoàng hôn đang buông xuống biến bầu trời thành một màu vàng đậm. Đã được Lâm Tử Hàm cho phép, nàng có thể cầm một vài công pháp cùng vũ kĩ về xem xét, miễn là giao trả nó vào ngày hôm sau là được, đương nhiên, điều này là không đúng với luật lệ, nhưng đối với lệnh của trưởng lão nội môn như nàng, mấy chấp sự tiền bối ở đây cũng đành mắt nhắm mắt mở mà cho qua.



Nhận thấy trời sắp tối, Diệp Ngưng Tuyết vội vàng thu xếp, mang theo một chồng công pháp cùng vũ kĩ phải đến 7-8 quyển, định mang về để cho Tử Phong đại ca cùng đại tỷ Hổ Phi Nguyệt của nàng cho lời khuyên xem nên sử dụng thứ nào, dù gì thì bọn họ cũng có tu vi cao hơn nàng rất nhiều a. Chỉ là vừa mới đi được vài bước, nàng đã không cẩn thận đâm sầm vào một người, khiến đống công pháp vũ kĩ ôm trên tay rơi bừa bãi trên mặt đất.



“Đi đứng kiểu gì thế hả?? Mù à!!” Một tiếng quát vang lên khiến Diệp Ngưng Tuyết giật mình.



Vội vàng nói mấy lời xin lỗi, Diệp Ngưng Tuyết liền cúi người xuống nhặt đống công pháp, bỗng một bàn tay thô ráp tóm lấy cằm của nàng rồi nâng lên. Đập vào mắt nàng là một khuôn mặt nam nhân anh tuấn, nhưng hai mắt có quầng thâm, khóe miệng thì đang mỉm cười trông không được tốt lành gì cho lắm.



“Khoan đã, cô là đệ tử của sơn phong nào thế, sao ta chưa từng thấy cô nhỉ?”



Diệp Ngưng Tuyết không khỏi cứng họng, nàng nào có phải là đệ tử ở đây đâu chứ, kể cả nàng có nói rằng được Lâm Tử Hàm cho phép tiến vào đây thì cũng có ai tin.



Cũng không đợi nàng trả lời, nam thanh niên nở một nụ cười nham nhở, miệng nói: “Mà ở đâu cũng không quan trọng, quan trọng là mỹ nữ, nàng sắp là người của ta rồi, mau ngoan ngoãn mà nghe theo ta đi, rồi ta sẽ cho cô tài nguyên tu luyện sung túc!!”



Nghe thấy vậy, Diệp Ngưng Tuyết không khỏi khẩn trương lên, chẳng lẽ tên nam nhân này nảy sinh lòng ham muốn với nàng ư. Thấy trên mặt hắn ta lộ rõ thần sắc dâm đãng, nàng càng khẳng định ý nghĩ của mình hơn. Tuy nói Diệp Ngưng Tuyết mới chỉ có 15 tuổi, nhưng phong tục ở Huyền Linh đại lục khác với Địa Cầu, ở đây nữ nhân 15 tuổi đã lấy chồng được rồi, có chăng thì chỉ có Tử Phong hắn mới coi Diệp Ngưng Tuyết như con nít mà thôi. Với nhan sắc cực phẩm của nàng, cũng không khó hiểu khi mà nam thanh niên kia nảy ra ý nghĩ không đứng đắn đối với nàng.



“Tránh ra, ngươi là ai??” Diệp Ngưng Tuyết thét lên.



“Hà hà, mỹ nữ, ngoan ngoãn nghe lời đi, đi theo ta, bổn công tử sẽ không bạc đãi ngươi đâu!!” Nam thanh niên cười bỉ ổi nói.




Tiến vào thư phòng, Lâm Tử Hàm không khỏi cau mày nói: "Cậu làm loạn cái gì vậy, không giống với bản tính trước kia của cậu chút nào!"



"Năm tháng có thể thay đổi con người, ta không còn là một người chỉ biết đến mình như xưa nữa, bất kì ai động vào người của ta, phải sẵn sàng để trả giá!!"



Thở dài một tiếng, Lâm Tử Hàm nói: "Cậu có biết thân phận của cái tên vừa bị cậu suýt chút nữa giết chết không?"



"Không biết, mà có biết thì ta cũng không quan tâm!!"



"Hắn thì cũng không có vấn đề gì, nhưng đại ca của hắn là đệ nhất thiên tài ở đây, thậm chí còn được một trưởng lão nội môn để ý tới nữa, hắn ta chuẩn bị trở thành đệ tử hạch tâm của nội môn Lăng Hư Cung, thêm nữa, hắn rất bao che cho người nhà. Cậu đánh đệ đệ của hắn sống dở chết dở như vậy là đã trực tiếp đắc tội hắn ta rồi."



"Đại ca của hắn là Tôn cấp võ giả?" Tử Phong nhíu mày hỏi.



"Vương cấp cửu phẩm đại viên mãn, chỉ thiếu một chút là tấn giai Tôn cấp, nghe nói thực lực thật sự của hắn vượt xa Vương cấp cửu phẩm thông thường. Sắp tới cậu cùng Nguyệt Đồng sẽ tiến vào di tích, nếu không may gặp phải hắn ta thì sẽ rất rắc rối, ở trong di tích có chết thì cũng không có đối chứng nên ta khó lòng mà bảo vệ được cậu........"



Ngắt lời Lâm Tử Hàm, Tử Phong cười lạnh: "Khậc khậc, vậy thì hắn nên cầu cho cái mạng nhỏ của hắn rằng sẽ không bắt gặp ta trong di tích đi!!"



"Cậu........cậu có nghe ta nói gì không đó, hắn ta có chiến lực vượt xa Vương cấp cửu phẩm thông thường đó, ta biết cậu rất mạnh, nhưng hiện tại cậu mới chỉ là Vương cấp nhất phẩm mà thôi!!" Lâm Tử Hàm ngạc nhiên.



"Đúng là ta hiện tại chỉ là Vương cấp nhất phẩm, nhưng nếu thật sự liều mạng, Tôn cấp nhất phẩm muốn giết ta cũng phải lột một lớp da, chừng nào tên đệ nhất thiên tài gì gì đó kia không đạt tới Tôn cấp, gặp ta thì hắn chết chắc!!" Tử Phong băng lãnh nói.