Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 163 : Sinh tử quyết - tử lộ

Ngày đăng: 17:58 30/04/20


“Ọc….ọc…ọc……”



Nụ cười thần bí trên môi Lâm Nguyệt Đồng chợt tắt ngấm khi một tràng dài tiếng kêu vang lên khiến không khí nghiêm túc vừa mới nhen nhóm đã bị đánh tan hoàn toàn. Nhìn cái bụng đang kêu gào của Lâm Nguyệt Đồng, Tử Phong liền thở dài, trời ạ, rốt cuộc ta đang ở trong tiểu thuyết huyền huyễn hay là tiểu thuyết tấu hài đây.



Võ giả cũng vẫn là con người, ăn uống vẫn không thể nào bỏ được, chỉ là tùy vào tu vi của võ giả, chuyện ăn uống dần chuyển từ bắt buộc sang một dạng hưởng thụ thì đúng hơn. Võ giả Vương cấp như Lâm Nguyệt Đồng dù không ăn không uống mười ngày nửa tháng cũng không chết được, chỉ là cảm giác đói thì đương nhiên cũng vẫn có, cũng không thể nào làm như Tử Phong được, hắn là Thiên Ma Tướng, bản thân hắn không cần ăn uống mà chỉ cần linh lực là đủ.



“Cô không mang theo thứ gì để ăn à?” Tử Phong nheo mắt nhìn Lâm Nguyệt Đồng.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút đỏ hồng lên vì xấu hổ, miệng lí nhí nói: “Ta….ta không mang theo…”



“Vậy cô mang theo thứ gì trong không gian giới chỉ thế, quần áo và đồ trang điểm à??”



“Ủa sao ngươi biết??” Lâm Nguyệt Đồng ngạc nhiên bật thốt.



Dùng tay vỗ lên trán, Tử phong ngao ngán thở dài thêm lần nữa, biết ngay mà, đoán khống sai đi đâu được, hắn đưa mắt nhìn sang Lãnh Băng Băng thì cũng chỉ thấy nàng cũng cùng một điệu bộ hơi xấu hổ giống như Lâm Nguyệt Đồng, thì ra cả hai người đều không mang theo đồ ăn a. Nữ nhân là động vật khó hiểu, tiến vào di tích nguy hiểm trùng trùng lại không mang theo lương thực thực phẩm, lại mang theo đồ trang điểm và y phục, về khoản y phục thì cũng có thể hiểu, nhưng mà đồ trang điểm, cái quỷ gì thế, rốt cuộc là hai nàng đi dã ngoại hay là đi vào di tích thượng cổ vậy!!



Tử Phong đương nhiên là không thể lí giải được hành động này của hai nàng rồi, và hắn cũng lười không muốn lí giải, nhìn nhị nữ lúc này chắc cũng đã đói bụng, hắn chép miệng một cái, liền đi ra khỏi hang động.



“Tử Phong, ngươi đi đâu thế??” Nhìn thấy Tử Phong không nói câu gì mà rời đi, Lãnh Băng Băng liền hỏi.



“Hai người các cô ở yên trong này, đừng có đi lung tung, một chút nữa ta quay lại!!” Nói rồi lắc mình một cái, hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất nơi cửa hang.



Lâm Nguyệt Đồng cũng Lãnh Băng Băng bốn mắt nhìn nhau có chút khó hiểu, nhưng tấm gương đụng độ Hàn Bách Trí ban nãy vẫn còn y nguyên, hai nàng ngược lại ngoan ngoãn đợi trong hang chờ Tử Phong trở về. Hai người cũng không phải đợi lâu, chỉ khoảng chừng 15 phút sau, ầm một tiếng vang lên đằng xa khiến chim chóc bên trong rừng bay tán loạn một hồi, sau đó không lâu thì hắn quay về, trực tiếp lấy từ trong không gian giới chỉ ra xác của một con lợn rừng khổng lồ, phỏng chừng là một loại yêu thú nào đó, chỉ là lúc này đầu lâu của nó đã biến mất, nhìn phần thịt còn sót lại, liên tưởng đến tiếng động lớn ban nãy thì không khó để nghĩ ra đầu heo này đã bị đánh nổ bạo.



Vị trí hang động của ba người ở gần một cái hồ nước, tuy không rộng lắm nhưng cũng coi như là có dư nước ngọt, Tử Phong đem ác con lợn rừng ra bờ hồ, rút gân lột da bỏ ruột thoăn thoắt giống như vô cùng quen thuộc với công việc……….mổ lợn này, chỉ trong thoáng chốc liền quay lại trong hang với bốn cái đùi lợn, một ít nội tạng cùng những tảng thịt lợn đã được làm sạch sẽ.




"Hự!!"



Một bàn tay cứng như thép nguội với năm chiếc móng vuốt sắc nhọn bất ngờ tóm lấy cổ nữ nhân kiều diễm kia, nhấc bổng nàng lên không trung, những ngón tay xiết chặt vào khiến nàng ta ngộp thở đến mức khuôn mặt xinh đẹp tím tái cả lại.



"Khậc khậc, cũng may lão tử đã đọc nhiều tiểu thuyết, cái thể loại bẫy rập ngu ngốc này mà cũng mang ra lừa ta ư??" Tử Phong cười lạnh. Thực tế là tâm lí hắn luôn đề phòng, chỉ cần là người lạ thì hắn luôn có tâm lí cẩn thận, anh hùng cứu mỹ nhân ư? Lão tử nhổ vào mấy cái đó, thời buổi nào rồi còn tin vào anh hủng cứu mỹ nhân, mỹ nhân đem thân báo đáo, đây không phải là tiểu thuyết yy trên mạng a!! Hắn đã dùng Phân tích nhãn cùng Thiên Ma Nhãn nhìn qua, nữ tử kia mặc dù nhìn có chút thê thảm, nhưng hoàn toàn không có chút nội thương, mấy vết thương ngoài da kia đối với võ giả ăn nhằm gì, không có lí nào nàng lại bị tên đại hán kia uy hiếp cả. Với cả, đi vào di tích nào có phải người đơn giản, không thể nào có chuyện một nữ nhân yếu đuối lại có thể vào được danh sách 100 tán tu đi vào di tích được.



Bất thình lình từ trong rừng lao ra chính là đại hán lúc nãy đuổi theo nữ tử, hắn gầm lên một tiếng, thân hình như thiểm điện, nhằm thẳng hướng Tử phong mà tung ra một quyền sấm sét. Chỉ là, Huyền khí Bảo khí may ra Tử Phong hắn còn hơi ngán, chứ dùng quyền đầu đối lực với hắn, ngại sống lâu quá hả?



"Binh" một tiếng, Tử Phong giơ bàn tay còn lại lên, trực tiếp nắm lấy quyền đầu kia không một chút khó khăn, đại hán kia chỉ thấy mình giống như đấm vào một thiết bản, cả cánh tay tê rần mất cảm giác, trong lòng thầm kêu khổ, không ngờ lại gặp cao thủ thật sự. Khóe miệng Tử Phong nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, quả nhiên là cùng một giuộc, sau đó, cả cánh rừng yên tĩnh đột nhiên vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết khiến người khác dựng tóc gáy, rồi cả cánh rừng lại trở về vẻ tĩnh lặng bình thường.



Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng hạ xuống bên cạnh Tử Phong, đưa mắt nhìn đại hán lúc này đã chia năm xẻ bảy thành mấy mảnh xác vứt bừa bãi, còn nữ tử xinh đẹp kia thì đã đầu một nơi thân một nẻo, hai nàng không khỏi có chút bất nhẫn.



"Này, nữ tử xinh đẹp như thế mà ngươi cũng giết à??" Lâm Nguyệt Đồng có chút tiếc nuối nói, nàng dù là nữ nhân nhưng cũng không thể phủ nhận nhan sắc của nữ tử kia động lòng người không kém gì nàng, không khỏi có chút thương tiếc.



"Không quan tâm, cản đường ta thì dù có là đệ nhất mỹ nữ đại lục ta cũng giết, trong mắt ta chỉ có người chết người sống chứ không có phân biệt nam nữ!!" Tử Phong lạnh giọng nói.



Lãnh Băng Băng chán ghét nhìn nữ nhân đã chết kia, không hiểu sao trong lòng thấy Tử Phong không bị mê hoặc lại có chút vui mừng, đến chính nàng cũng không hiểu nổi mình nữa.



Đang định cất bước đi, Tử Phong đột ngột dừng lại, hắn cảm thấy có chút kì lạ, bình thường dù là võ giả tu vi thấp đến đâu thì bị hắn giết cũng làm chỉ số hắn tăng lên một chút nhờ kĩ năng Chiến lợi phẩm, huống chi hai người hắn vừa giết mặc dù so với hắn quá yếu, nhưng vẫn là Vương cấp võ giả a, sao chỉ số của hắn không hề thay đổi chút gì vậy. Còn đang cảm thấy kì lạ, Tử Phong chợt thấy mấy luồng năng lượng hắc ám từ xác chết của hai người bốc lên, sau đó không hẹn mà cùng chui vào người hắn, đồng thời điểm kinh nghiệm của hắn tăng lên nhiều một cách bất thường, khác hẳn với bình thường, nhưng chỉ số vẫn giữ nguyên.



"Sinh Tử Quyết...........Tử lộ..........thì ra là thế!!" Tử Phong suy nghĩ một chút liền tìm ra được nguyên do. Có vẻ như luồng năng lượng hắc ám đó là tử khí do hai xác chết sinh ra, sau đó bởi nguyên nhân hắn vừa được tên thần kia tặng cho Sinh Tử Quyết, chính xác hơn là Tử lộ, những tử khí này lại trở thành chất bổ của hắn.



"Chậc, công pháp này có chút tà ma ngoại đạo a, bất quá.........ta thích!!" Tử Phong lẩm bẩm. So với việc kĩ năng Chiến lợi phẩm mang về cho hắn một chút chỉ số, hắn ưa thích việc Sinh Tử Quyết hấp thu tử khí gia tăng cho hắn một lượng kinh nghiệm lớn hơn, dù gì thì chỉ số hiện tại của hắn quá lớn, thêm một chút cũng không ăn thua mấy, nhưng điểm kinh nghiệm nhiều như thế này lại là chuyện khác a, hắn có thể nhanh chóng đề thăng level, từ đó đột phá cảnh giới, thậm chí là đại cảnh giới nhanh hơn, đúng là trăm lợi không có một hại. Tuy rằng Sinh Tử Quyết và Chiến lợi phẩm có vẻ xung đột với nhau, nhưng Tử Phong hắn cũng đã hài lòng, hắn tuy tham lam nhưng cũng biết giới hạn, như thế này đã là tuyệt lắm rồi, vả lại Sinh Tử Quyết là thứ đích thân "Hắn" tặng cho Tử Phong, thứ này tuyệt đối không chỉ đơn giản như là hấp thu tử khí gì đó.