Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 166 : Đại chiến Âm Thi
Ngày đăng: 17:58 30/04/20
Khúc Kế Vũ thân là người dẫn đầu, từ lúc lao xuống chưa đến mười giây đã dùng bảo kiếm trảm thủ mười mấy con Âm Thi, tuy hắn so với Hàn Bách Trí đệ nhất thiên tài thì không bằng, nhưng thân là một Vương cấp cửu phẩm hàng thật giá thật, những Âm Thi này tối đa thực lực cũng chỉ đến Vương cấp tam tứ phẩm, miễn cưỡng đối đầu với Vương cấp ngũ phẩm là cùng, sao có thể là đối thủ của hắn.
Đám đệ tử Lăng Hư Cung tuy luôn bị Tử Phong khinh bỉ vì kinh nghiệm chiến đấu quá kém cỏi, lúc này lâm nguy cũng không loạn, tất cả đều rút vũ khí ra chém giết Âm Thi, không cho bọn chúng có cơ hội tập hợp lại với nhau, phải biết Âm Thi đơn lẻ không đáng sợ, nhưng bọn chúng luôn có xu hướng tụ tập lại thành bầy đàn, sợ rằng đám Âm Thi này không chỉ có hơn trăm con như thế này.
Một thanh niên tán tu tay cầm thiết côn, thân hình như hầu tử nhảy nhót xung quanh, mỗi lần vung lên là một Âm Thi bị bổ thành cám bã, trong chốc lát cũng giết được kha khá Âm Thi, khá lợi hại. Một nhóm sáu bảy người có vẻ như là người của gia tộc bên ngoài đứng sát vào nhau, tạo thành một bộ trận pháp kì dị, Âm Thi lao đến đều bị đánh bật ra ngoài không cách nào làm tổn thương người bên trong.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể đối phó với Âm Thi nhẹ nhàng như vậy, một thanh niên cầm chiến phủ quét ngang một cái chặt đứt đôi người một con Âm Thi, vừa định quay người đi thì bát chợt nửa thân trên của con Âm Thi đó nhào lên người hắn, há cái miệng hôi thối ra cắn mạnh vào cổ hắn, trực tiếp xé ra một miếng thịt. Tên thanh niên này cũng rất nhanh liền hất đầu Âm Thi xuống, một cước đạp nát đầu Âm Thi ngoan cố. Nhưng đã muộn, chỉ thấy nơi bị cắn trúng, da thịt hắn bắt đầu thâm tím lại, sau đó lan rộng ra khắp người, khóe miệng há ra xùi bọt, đôi mắt trở nên đỏ ngầu thị huyết, hắn gào lên một tiếng, Chiến phủ vung lên, nhắm thẳng vào người đứng bên cạnh bổ xuống, trực tiếp chia têm xấu số kia làm hai mảnh, huyết nhục văng bừa bãi vô cùng máu tanh.
“Hắn ta nhiễm độc Âm Thi, đã bị loạn thần trí rồi, mau giết hắn đi!!!” cũng không biết là ai kêu lên, nhưng đại khái là đúng sự thực.
Võ giả bị Âm Thi đả thương sẽ bị nhiễm độc Âm Thi, trong thời gian ngắn sẽ phát tác, thần trí trở nên điên loạn chỉ biết đến giết chóc. Điểm đáng sợ ở đây đó là võ giả nhiễm độc Âm Thi một khoảng thời gian dài sau mới chết hẳn, hóa thành Âm Thi, thường là vài ngày, nhưng trong khoảng thời gian chưa chết, bọn họ không giống như Âm Thi mất hết thần trí, mà vẫn bảo trì thần trí mặc dù điên loạn, nghĩa là ngoại trừ bị điên, một thân tu vi võ học vẫn được giữ đầy đủ, tuyệt đối là tai ương cho người xung quanh.
Những người xung quanh chỉ ngơ ra một lát nhưng ngay sau đó cũng biết được chuyện gì xảy ra, hai ba người cùng luca lao về phía thanh niên bị nhiễm độc, kiếm quang loạn chém, chia thân thể của thanh niên kia thành vài chục mảnh nhỏ, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Tình cảnh đó không phải chỉ diễn ra một lần, khắp nơi là tiếng chém giết Âm Thi cùng với tiếng hét thảm của những võ giả bị tấn công, mọi thứ trở nên vô cùng hỗn loạn.
Tử Phong thì không quan tâm lắm tới tình cảnh xung quanh, hắn chỉ biết đến một điều duy nhất đó là chém chém và chém, thân pháp tùy thời di động như quỷ mị, không chút thương tiếc tàn sát đám Âm Thi. Mắt thấy đám Âm Thi bị dồn lại thành một đoàn tập trung gần kẽ nứt, trong đầu Tử Phong linh quang chớp hiện, hắn hét lớn: "Tất cả lui ra!!"
Thanh âm của hắn tựa như chuông đồng sang sảng, mang theo một cỗ uy quyền khó có thể kháng cự, mọi người vừa nghe liền vô thức lùi lại đằng sau, chỉ đến khi làm rồi mới phát hiện ra, tự hỏi tại sao mình lại phải nghe lời hắn nhỉ. Đương nhiên mọi người không biết rằng một câu nói này của Tử Phong, hắn đã dùng tinh thần lực hơn người của mình để tạo ra ảnh hưởng như vậy, bằng không thì hắn không phải chỉ huy, lời nói ai nghe theo chứ.
Thấy mọi người rất nhanh liền tránh ra, Tử Phong nắm chặt thanh kiếm trong tay, linh lực toàn thân vận khởi, giơ kiếm lên không trung, nhắm vào đám Âm Thi đã tụ tập lại một chỗ, hời hợt chém xuống.
"Nguyệt Sát Trảm!!"
Không một tiếng động, một đường kiếm quang khổng lồ đen tuyền như màn đêm thôn phệ toàn bộ ánh sáng vốn đã ít ỏi ở đây, dùng tốc độ như sao chổi ập tới, trong nháy mắt liền bao phủ lấy đám Âm Thi. Tất cả mọi người chỉ thấy không gian chợt tối sầm xuống, đến khi nhìn lại thì đã thấy kiếm quang vô thanh đó đã tiêu thất, nhưng kết quả lại khiến mọi người cảm thấy ớn lạnh. Chỉ thấy nơi kiếm quang đi qua hoàn toàn là một mảng bình địa, Âm Thi, đất đá, gạch vụn, xác chết, mọi thứ đều biến thành một đám tro bụi phiêu hốt trên không trung, bức tường phía sau trực diện ngăn cản đường kiếm quang cũng bị khoét sâu thành một cái lỗ lớn sâu tới vài mét. Trước kia cũng đã có không ít vũ kỹ lạc mục tiêu bắn vào bức tường nhưng không gây được một vết xước, nay một đường kiếm quang lại bào thủng cả một mảng tường, uy lực tuyệt luân khiến mọi người có chút kinh hãi nhìn vào thân ảnh đơn bạc đang đứng đó.
Một tiếng rắc vang lên, thanh kiếm trong tay Tử Phong không chịu được áp lực của Nguyệt Sát Trảm mà vỡ ra thành từng mảnh. Hắn nhìn thanh tàn kiếm trong tay mà cười khổ, quả nhiên là Huyền khí thông thường không thể nào chịu nổi uy lực của Trảm Nguyệt Thất Thức, hơn nữa lại còn là kĩ năng quần công bá đạo như Nguyệt Sát Trảm. Thực ra thì nếu hắn sử dụng tứ thức Nguyệt Quang Trảm hay ngũ thức Đoạn Không Trảm thì thanh kiếm cũng không đến nỗi bị hủy, chỉ là hai chiêu đó chú ý công kích đơn mục tiêu, không phải là chiêu thức quần công như lục thức Nguyệt Sát Trảm nên không phải la fmoojt sự lựa chọn khôn ngoan khi đối mặt với đám Âm Thi có số lượng lên đến cả trăm như vừa rồi.
Sau một kiếm kinh thiên của Tử Phong, cũng chỉ còn lác đác vài ba đầu Âm Thi tiếp tục xuất hiện, nhưng cũng nhanh chóng bị giết chết, rồi sau đó không thấy con nào xuất hiện nữa, mọi người nhất thời thở phào một hơi, chiến đấu thảm liệt, đã kết thúc rồi!!