Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 17 : Nhiệm vụ đầu tiên
Ngày đăng: 17:57 30/04/20
Nhìn theo bóng lưng cô đơn của Diệp Cuồng, Tử Phong không khỏi trầm tư, không biết Diệp Cuồng giấu gì trong hồ lô, phải chăng hắn thật sự giao nộp bản thân chỉ vì sợ liên lụy tới người nhà?
Diệp Cuồng ngay lúc sắp bước chân ra khỏi cửa, liền quay đầu lại nói lớn: “Tiểu tử, con gái ta nhờ cả vào cậu đó!”. Tất cả mọi người đều không hiểu Diệp Cuồng đang nói với ai, nhưng đến cả trung niên chấp sự cũng không phản ứng gì, mọi người cũng chỉ coi hắn đây là đang nhắn nhủ ai đó ở Diệp gia.
Nhưng Tử Phong thì khác, hắn biết người mà Diệp Cuồng đang nói tới chính là hắn. Còn về việc Diệp Cuồng tại sao lại biết đến sự tồn tại của hắn thì cũng không có gì lạ cho lắm, con gái mình bị bắt cóc, sau đó được một thanh niên thần bí giải cứu, con gái mình về nhà thì lại tỏ ta thân thiết với một hạ nhân trong phủ, một người cha như Diệp Cuồng căn bản không có lí nào không nghĩ đến sự liên hệ giữa hai vấn đề, đoán ra hắn chính là người thanh niên đó không khó.
Ngay lúc này, một âm thanh bất chợt vang lên trong đầu hắn khiến hắn giật nảy cả người:
-Hệ thống thông báo nhiệm vụ:
Chủng loại: Cưỡng chế nhiệm vụ
Số lượng: 1
Giải trừ trạng thái ẩn thân, Tử Phong nhẹ nhàng gõ cửa, từ bên trong truyền ra một âm thanh thanh thúy, đích thị là của Diệp Thủy Lan: “Ai vậy?”.
“Là ta, nhanh mở cửa!”. Nghe thấy giọng của Tử Phong, cửa rất nhanh liền được mở ra, Diệp Thủy Lan một tay cầm kiếm, một tay mở cửa, vẻ mặt vô cùng cảnh giác. Tử Phong nhìn cánh tay run run của Diệp Thủy Lan mà không khỏi tức cười, tin rằng cô bé cũng đã nghe thấy tiếng chém giết ở nội phủ truyền đến nên mới khẩn trương như vậy, cơ mà cái tư thế cầm kiếm của Diệp Thủy Lan khiến hắn không khỏi ngán ngẩm, chung quy thì thiên phú cao đến mấy nhưng vẫn chỉ là hoa trong nhà kính, tùy tiện tìm bất cứ tên hộ vệ Diệp phủ nào cũng có thể chiến đấu tốt hơn.
Tử Phong kéo tay của Diệp Thủy Lan, lôi Diệp Thủy Lan ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói: “Chúng ta không còn nhiều thời gian, muội đi cùng ta, để lâu không ổn!”
Diệp Thủy Lan không phải dạng ngu ngốc, chỉ là tính tình có chút trẻ con, nghe Tử Phong nói, liên tưởng tới tiếng chém giết mà mình nghe thấy được, sắc mặt nhất thời tái nhợt: “Tử Phong ca ca, phải chăng…….có chuyện xảy ra với Diệp gia?”.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Thủy Lan, Tử Phong không khỏi có chút đau lòng, hắn cúi xuống bế tiểu nha đầu ôm vào lòng, miệng an ủi: “Đúng là có chuyện, nhưng không phải bây giờ, cứ đi với ta đã, rồi ta sẽ nói với muội sau, hiện giờ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Có lẽ cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng điệu của Tử Phong, Diệp Thủy Lan nằm im trong ngực hắn không nói lời nào, nhưng bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của hắn đã nói lên tâm trạng khẩn trương của nàng. Từ lúc Tử Phong cứu Diệp Thủy Lan ngày đó, trong lòng cô bé luôn có cảm giác vô cùng an toàn khi ở cạnh hắn, cái cảm giác này khiến tiểu la lỵ gần như tin tưởng tuyệt đối đối với hắn, so sánh với mọi người trong Diệp gia, Diệp Thủy Lan lựa chọn tin tưởng hắn hơn.