Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 191 : Bản năng

Ngày đăng: 17:59 30/04/20


Một vầng sáng màu trắng ngà bao phủ lấy cơ thể Tử Phong, khôi phục linh lực, giúp hắn chữa trị những vết thương kinh khủng trên cơ thể mà đáng lẽ phải khiến hắn chết từ lâu rồi mới đúng. Đã bảy ngày trôi qua từ khi Tử Phong bắt đầu cuộc tập huấn với chính bản ngã của mình, đây đã là lần thứ bao nhiêu Tiểu Linh khôi phục linh lực cho hắn, không ai nhớ được. Nói tập huấn thì cũng không được đúng lắm, chính xác mà nói thì hắn bị ăn đòn toàn tập, dù là đánh với Hắc Tử Phong, hay là về sau khi Bạch Tử Phong tham dự, ăn đòn có lẽ là việc duy nhất hắn có thể làm.



Nhưng mà ít nhất thì Tử Phong cũng không chỉ ăn đòn xuông, chiến đấu liên tục không chút ngừng nghỉ không những không làm hắn mệt mỏi, mà càng ngày hắn càng cảm thấy hưng phấn, chỉ đợi hồi phục ong là lại lao đầu vào chiến đấu.



Nếu như ban đầu là hắn “ăn hành” toàn tập với hai tâm ma của mình, thì dần dần, ngoài việc ngậm hành ra, hắn đã có thể chống trả được phần nào, thậm chí trận chiến vừa rồi, hắn đã có thể làm bị thương Bạch Tử Phong kha khá, cho thấy sự tiến bộ vượt bậc của hắn qua bảy ngày qua như thế nào.



Cảm nhận cơ thể mình đã khôi phục, Tử Phong nở một nụ cười hơi có chút điên loạn, ngay lập tức bật người dậy, nhìn về phía Hắc Tử Phong nói: “Tiếp theo là ngươi đúng chứ?? Hay là ta tiếp tục đánh với Bạch Tử Phong?”



Hắc Tử Phong khoanh tay đứng nhìn một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Tạm thời không đánh, qua một tuần vừa rồi ngươi có rút ra được bài học nào không?”



“Bài học ư?? Nếu nói rút ra được một bài học gì đó thì khó mà diễn tả được, nhưng ta nghĩ bản thân ta đã tiến bộ rất nhiều trong những ngày qua….”



Còn không đợi hắn nói xong, Hắc Tử Phong đã ngắt lời: “Sai, sai hoàn toàn, ngươi không hề tiến bộ một chút nào cả. Vốn thực lực của cả ba người chúng ta đều ngang nhau, nhưng ngươi lại tự mình kiềm chế bản thân mình lại mà không biết, những ngày qua ngươi nghĩ rằng mình đã tiến bộ, nhưng thực tế chỉ là ngươi đang dần khôi phục lại thực lực đáng lẽ ra ngươi phải có mà thôi.”



“Hắn nói đúng đó, chứ cậu chưa từng nghĩ rằng tại sao hai người bọn ta, vốn là nhân cách của cậu được thực thể hóa lại mạnh hơn cậu rất nhiều dù rằng bọn ta không phải là một thể hoàn chỉnh như cậu à, động não một chút đi, đừng để mấy cuốn tiểu thuyết nói cái gì mà tâm ma luôn mạnh hơn chủ nhân mà lầm tưởng, nhảm nhí cả đấy. Ta có thể nói rằng bản thân mình không mạnh hơn cậu chút nào, thậm chí còn yếu hơn một chút là khác.” Bạch Tử Phong vốn ngồi nhắm mắt đả tọa gần đó cũng lên tiếng.



Tử Phong nghe vậy mà không khỏi sửng sốt, vậy là một tuần qua, hắn đã lầm tưởng bản thân mình tiến bộ, trong khi thực tế thì hắn chẳng đạt được một bước tiến nào ư?? Chuyện này thật là đáng thất vọng mà.



“Tại sao ta lại tự kìm hãm bản thân mình lại, làm thế nào để ta có thể trở lại với thực lực vốn có của mình?? Làm như thế nào??” Tử Phong ngồi xuống đất, cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm, một bộ dạng thập phần chán nản.



“Trước khi ngươi tự thấy thất vọng về bản thân, ta có mấy lời muốn nói với ngươi.” Hắc Tử Phong nói.




Thấy Tử Phong có vẻ gấp gáp, Hồ Phi Nguyệt chợt híp mắt lại nhìn hắn, cười mập mờ: "Ái chà chà, nhớ nàng ta đến như vậy sao....."



Còn chưa nói dứt câu, bờ môi son của nàng đã bị Tử Phong chặn lại. Hắn kéo thân thể ngọc ngà trước mặt vào lòng, đặt lên một nàng một nụ hôn dài, đầu lưỡi như linh xà mà tiến vào trong, không ngừng đùa giỡn lưỡi nàng. Một lúc sau, cảm thấy đã đủ, Tử Phong liền thả nàng ra, chỉ thấy Hồ Phi Nguyệt lúc này đang thở dốc, khuôn mặt mỹ lệ đỏ bừng lên, đôi mắt ướt át nhìn hắn đắm đuối, đôi môi hơi cong lên khiến hắn thiếu chút nữa thì ôm nàng quay lại phòng mà "hành xự". Nhưng hắn không phải là loại người dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, hiện giờ chưa phải là lúc, hắn còn chính sự cần làm.



Khẽ cắn nhẹ lên vành tai đỏ bừng mẫn cảm của Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong thì thào: "Nàng ghen à??"



"Nếu thiếp mà ghen thì đã sớm ghen chết rồi, chàng đi đến đâu cũng có nữ nhân ưa thích, thật là số đào hoa mà." Hồ Phi Nguyệt kiều mỵ liếc hắn.



"Nàng nói cái gì vậy, oan ta quá, cho đến tận bây giờ cũng chỉ có mình nàng là nữ nhân của ta, những người khác như thế nào thì quan trọng gì đâu." Tử Phong cười khổ.



"Gớm, chỉ giỏi nịnh thiếp, chàng mau đi gặp Lâm Tử Hàm đi, nha đầu đó có vẻ như cần gặp chàng gấp đó, nhìn biểu lộ của nàng ta lúc đó thì giống như là thế." Hồ Phi Nguyệt cười nói.



Tử Phong gật đầu, gồng người lên một cái, toàn bộ y phục trên người hắn ngay lập tức hóa thành phấn vụn, để lộ ra toàn bộ cơ thể cường tráng của hắn, xung quanh cũng không có ai ngoài Hồ Phi Nguyệt, hắn cũng không thèm quan tâm đến việc khỏa thân cho lắm. Linh lực vận khởi, một luồng năng lượng màu đen từ trong thể nội hắn tràn ra ngoài bao quanh lấy cơ thể hắn, trong nháy mắt liền hình thành một bộ y phục mới tinh trên người hắn.



"Cái bí pháp tạo quần áo này của nàng xem ra cũng hữu dụng phết, ta đỡ mất công phải mang theo quần áo." Tử Phong cười cười.



"Chàng thích là tốt rồi, giờ thì mau đi đi, người ta chờ chàng lâu lắm rồi đó."



Tử Phong chỉ cười cười không nói gì, sau đó tung người lên không trung, toàn thân hòa lẫn vào môi trường xung quanh, biến mất không một dấu vết.