Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 21 : Lí do (2)

Ngày đăng: 17:57 30/04/20


Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Diệp Kinh Thiên, Ngô Anh gật gù, chậm rãi nói tiếp:



“Hơn hai trăm năm trước, một vị thủ tịch trưởng lão của tông ta có thực lực Thánh cấp đỉnh cao, để đột phá bình cảnh kéo dài nhiều năm, đã quyết định nhập thế tu luyện. Dưới cơ duyên xảo hợp, vị trưởng lão đó đã tiến nhập vào Tử Vong Cốc, dùng tu vi cường hoành của mình chống lại tử sát chi khí, sau đó phát hiện tử sát chi khí được phát ra từ một trận pháp xung quanh một tòa cung điện. Người thường không biết Thiên Ma Thánh Cung trông ra sao, nhưng Âm Ma tông ta có truyền thừa lâu đời, một vị tiền bối của tông ta còn đích thân tham gia trận chiến năm xưa đã từng nhìn thấy Thiên Ma Thánh Cung, và đã ghi chép lại hình dánh của nó, vì vậy vị trưởng lão đó đã ngay lập tức nhận ra lai lịch của Thánh cung.



Có lẽ ngươi đang tự hỏi là tại sao không ai tìm thấy Thánh cung khi mà đã có người nhìn thấy tận mắt, nhưng ngươi không biết rằng, Thiên Ma Thánh Cung là một kiện Thần khí. Phải, chính là Thần khí, vị Thiên Ma Đế Quân kia đã điều khiển kiện Thần khí này, di chuyển khắp Huyền linh đại lục, vậy nên không ai có thể tìm được nó. À mà lạc đề quá rồi.



Tại đó, vị trưởng lão đó đã phát hiện ra một thứ, một thứ có thể coi là mắt trận quan trọng nhất của trận pháp đã tạo ra tử sát chi khí này, đó là một thanh kiếm, không chỉ là một thanh kiếm, theo như khí thế mà nó tỏa ra, vị trưởng lão đó khẳng định đó chính là một Thánh khí. Thánh khí đó ngươi hiểu chứ, đến cả Âm Ma tông bọn ta cũng chỉ có một thanh Địa giai trung phẩm Bảo khí làm trấn môn Bảo khí, ngươi thử nói xem thanh Thánh khí đó có giá trị ra sao.


Vung tay ném thanh kiếm, thanh kiếm xoay tròn chém xuyên qua vùng không gian mà hắn đã đông cứng, sau đó…………..không có gì xảy ra cả, thanh kiếm cứ như vậy bay qua rồi cắm vào một thân cây gần đó. Chép miệng một cái, Ngô Anh không hề để ý nữa, giải trừ không gian giam cầm, đưa tay lên miệng huýt dài một tiếng. Đám người Âm Ma tông lúc này đã sớm xử lí người của Diệp gia xong xuôi, còn tiện tay châm thêm vài mồi lửa đốt cháy Diệp phủ, nghe thấy tiếng huýt liền nhanh chóng tụ tập lại trước mặt Ngô Anh.



Ngô Anh nhìn thoáng qua tất cả, sau đó phất tay nói: “Đi thôi, chúng ta không còn việc phải làm ở đây nữa.”. Số Một thấy vậy vội nói: “Chấp sự đại nhân, chúng ta không định thu thập tất cả tài vật của Diệp gia sao?”



“Vậy ngươi có nhìn thấy tên gia chủ Diệp Bắc Phàm ở đâu không?” Ngô Anh liếc nhìn số Một, nhàn nhạt hỏi. Tên số Một suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, thấy thế Ngô Anh cười lạnh một tiếng nói: “Ta nói ngươi cũng phải dùng cái đầu một chút đi, tên Diệp Bắc Phàm đó không thấy đâu chứng tỏ hắn đã thu thập hết toàn bộ những thú đáng giá rồi trốn đi, ý đồ đông sơn tái khởi rồi, ngươi nói Diệp gia còn gì cho chúng ta thu nhặt ngoài đám không gian giới chỉ của mấy tên trưởng lão không, mà mấy thứ đó ta khẳng định bọn mi đã thu thập đầy đủ rồi!”



Số Một nghe vậy thì không khỏi có chút xấu hổ cúi đầu, đứng lui ra phía sau không nói gì nữa, Ngô Anh thấy vậy cũng không muốn làm khó nữa, hắn cũng đang không biết phải báo cáo với tông môn như thế nào đây, thở dài một cái, hắn ra hiệu đi, đoàn người nhanh chóng biến mất trong màn đêm, để lại Diệp phủ hoang tàn đang bốc cháy cùng với hơn ngàn thi thể nằm ngổn ngang, tràng cảnh không khác gì địa ngục nhân gian.