Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 31 : Tiểu hồ Ly
Ngày đăng: 17:57 30/04/20
Nghe Tiểu Linh nói, Tử Phong mới sực nhớ ra, bắt đầu kể từ level 6, mỗi khi hắn lên level, hắn được hệ thống thưởng một điểm tiến hóa tự do, có thể dùng để tiến hóa bất kì một thứ gì, chỉ số cơ bản, kĩ năng, hoặc là nâng cấp một món đồ đang sở hữu, chẳng hạn như thanh Huyền giai trung phẩm Huyền khí Hắc bạch song kiếm của hắn, tuy nhiên, chỉ có huyết mạch là không thể tiến hóa theo cách này được, chỉ có đạt được điểm tiến hóa huyết mạch mới có tác dụng.
Level 6 đến 8 nhận được 3 điểm tiến hóa, mặc dù có điểm, nhưng Tử Phong không biết phải lựa chọn ra sao, cuối cùng nghe theo lời khuyên của Tiểu Linh, đem một điểm cho kĩ năng Phân tích nhãn, một điểm cho kĩ năng Tái sinh siêu tốc, sau đó mặc kệ Tiểu Linh đang hò hét đòi hắn tăng điểm vào kĩ năng Thiên ma nhãn để nhìn mọi thứ cho nó……..đẹp, đem một điểm còn lại bỏ vào Đột phá cực hạn.
Tử Phong khá là tự tin với thực lực hiện tại của mình, Ngụy trang cùng Liễm tức là quá thừa để hắn đánh lén, đánh trực diện thì có vũ kĩ thân pháp Phù Quang Di Ảnh hỗ trợ, Đột phá cực hạn hiện tại chính là bài tẩy để liều mạng của hắn, đương nhiên, chỉ khi nào hết cách rồi hắn mới liều, tuy vậy, hắn hiểu đạo lí bài tẩy càng mạnh thì càng tốt, nên bỏ một điểm tiến hóa vào nó là điều đáng làm.
“Ý ngươi là, Vương lão ẩn dấu tu vi?” Tử Phong hỏi.
“Rõ ràng là như thế rồi, ta đã giải thích đến thế rồi, còn cần thiết phải hỏi lại nữa à, ta đã nói bao lần rồi, động não đi chứ chủ nhân, không thể nào dựa mãi vào Tiểu Linh thông minh xinh đẹp vô địch siêu cấp đáng yêu này suy nghĩ hộ ngài được….”
Một đường phóng nhanh, Tử Phong vừa tính toán đến các trường hợp có thể xảy ra, nếu gặp yêu thú thì còn đỡ, gặp một đám thổ phỉ thì phiền phức to, có thể lợi mà cũng có thể hại. Lợi đó là nếu đối phương không có Tướng cấp võ giả, hắn không ngại mà động thủ tại chỗ, đem chỉ số của bọn chúng nhét vào người mình, còn nếu có Tướng cấp võ giả thì mình nên trở về đánh động mọi người để….chạy trốn, có trời mới biết Vương lão có chịu động thủ hay không, dù gì người ta cũng đang che dấu tu vi, nếu đến lúc nguy cấp Vương lão túm lấy Vương Bảo Nhi bỏ chạy thì hắn chỉ có thể khóc không ra nước mắt.
Nhanh chóng đi tới nơi phát ra tiếng động, Tử Phong không hề thấy một người nào như hắn nghĩ, đúng hơn là một con yêu thú cũng không có. Nhìn quanh một lúc, hắn cũng chỉ có thể kết luận là có dã thú hay gì đó đã gây ra tiếng động, hơi thất vọng một chút, nhưng mà thôi kệ vậy, không phải lúc nào cũng có người đưa lên tận miệng cho hắn giết lấy điểm kinh nghiệm. Đúng lúc Tử Phong định quay người rời khỏi, hắn lại nghe thấy tiếng xột xoạt từ một bụi cây gần đó. Đề thăng cảnh giác tới mức tối đa, Tử Phong nhẹ nhàng đi tới bụi cây phát ra tiếng động, vẫn giữ nguyên trạng thái Ngụy trang, hắn cúi người xuống, đưa mắt nhìn qua kẽ lá.
Đập vào mắt hắn là một thân ảnh trắng muốt khiến hắn không khỏi đờ người ra trong chốc lát. Đừng hiểu nhầm hắn, thân ảnh này căn bản không phải là của con người, mà là của một con yêu thú. Chỉ thấy một con tiểu hồ ly toàn thân một màu trắng muốt đang nằm đấy, mội tội hơi thở của nó lúc này chỉ còn thoi thóp, phần bụng có một lỗ thủng lớn đang chảy máu tươi ào ạt.
Lí do Tử Phong đờ người ra là bởi vì……hắn cực kì thích cáo, kiếp trước hắn cũng đã nuôi liền một lúc hai con cáo trong nhà, so sánh với các loại sủng vật khác thì có hơi khác người, nhưng bản thân hắn vốn đã khác người rồi, thêm chút nữa cũng không khiến mọi thứ tệ hơn là bao. Nhưng mà hai con cáo đó của hắn dó so sánh với tiểu hồ ly trước mặt thì căn bản không cùng cấp bậc, tiểu hồ ly này phải nói là đỉnh cấp xét về độ đáng yêu của nó, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn chỉ to cỡ con mèo nhỏ, toàn thân một màu lông trắng muốt, không cần sờ cũng biết vô cùng mềm mại. Đáng tiếc, sinh linh hoàn mĩ này hiện đang nằm thoi thóp, vô cùng khó nhọc mà hít lấy từng chút từng chút một không khí, nhưng cũng không kéo dài được bao lâu, vết thương ở bụng tiểu hồ ly vẫn chảy máu không ngừng, chẳng mấy chốc nó sẽ chết do mất máu.