Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 316 : Ta không tới muộn chứ?

Ngày đăng: 18:00 30/04/20


Tử Phong một đường lao đi với tốc độ khủng khiếp, nếu như không phải hắn vận dụng năng lực của Ngụy Trang để hỏa tan cơ thể vào trong không gian thì lúc này xung quanh đường đi của hắn đã xuất hiện những cơn gió lốc thổi bay mọi thứ rồi. Quãng đường đi rất dài nhưng màu sắc của những dấu vết linh lực chỉ dần dần đậm lên theo quãng đường, chứng tỏ không như hắn, đám người Lâm Tử Hàm di chuyển rất chậm rãi, nếu không muốn nói là quá chậm, ngay khi nhận ra được điều này, hắn liền quyết định tăng tốc độ của mình lên, mong rằng với tốc độ của mình có thể bắt kịp được mọi người.



Quả nhiên như những gì hắn đã dự tính, Tử Phong đến nơi vừa kịp lúc chỉ còn có bốn tên Ám Vệ còn sống sót cùng với một đám xác chết của Ám Vệ, Lâm Tử Hàm thì không thấy đâu trong khi có chục tên Tôn cấp đang vây quanh bốn tên Ám Vệ đó.



Đối với Tử Phong thì dù nửa cái thiên hạ này có chết thì cũng không liên quan tới hắn, nhưng mà đám Ám Vệ này chính là thuộc cấp dưới trướng của hắn, mặc dù không có quan hệ quá gần nhưng mà vẫn có thể tính là người mình, mà đối với bất kì tên ngu xuẩn nào động vào người của hắn, Tử Phong chưa bao giờ nương tay cả.



Đúng lúc hắn định ra tay giải cứu bốn tên Ám Vệ còn sống sót rồi xử lí chục tên Tôn cấp hậu kì kia, thanh âm máy móc của hệ thống vang lên trong đầu hắn:



- Hệ thống ban bố nhiệm vụ cưỡng chế mới



- Nội dung: Bảo vệ Lâm Tử Hàm.



- Phần thưởng:????



- Thời hạn: Cho đến khi trở về Lăng Hư Cung



- Hình phạt nếu thất bại: 99.9% tuổi thọ còn lại.


Nếu bây giờ Lâm Tử Hàm còn không nhận ra là mình đã bị gài bẫy thì nàng phải tự hỏi lại trí thông minh của bản thân rồi, chỉ là nàng vẫn không hiểu tại sao đối phương lại có thể biết trước nàng sẽ đến đây để ẩn giấu mai phục như thế này. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng: “Chẳng lẽ là có ai đó phản bội?”



Vừa vặn để chứng thực cho ý nghĩ của nàng, Lữ Thương Hải bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hai nữ nhân có tu vi Thánh Giả trung giai kia, quỳ một gối xuống rồi nói: “Hai vị trưởng lão, thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ.”



Một trong hai nữ nhân đó giơ một chân lên trước mặt Lữ Thương Hải, miệng cười ngọt ngào nói: “Làm tốt lắm, thưởng cho ngươi này.”



Nhìn thấy Lữ Thương Hải đang ôm lấy bàn chân của nữ nhân đó mà liếm như một con chó, Lâm Tử Hàm không khỏi thầm lắc đầu, xem ra mị thuật của Âm Dương Thánh Giáo thật sự lợi hại, đến cả Ám Vệ đã bị tẩy não mà cũng bị mê hoặc lúc nào không biết, chỉ là có một thứ khiến nàng thắc mắc, đó là Lữ Thương Hải đã bị mê hoặc từ trước, hay chỉ khi bọn hắn đến đây thì mới bị mê hoặc, cơ mà câu trả lời lúc này không còn quan trọng nữa rồi, nàng cần phải thoát thân ngay lập tức.



Chợt nhớ ra một việc, Lâm Tử Hàm không khỏi giật mình quay đầu lại chỗ ẩn nấp của đám Ám Vệ ở xa, Lữ Thương Hải đang ở đây, vậy thì đám Ám Vệ đó thật sự xong rồi. Đúng lúc nàng quay đầu lại, tại bìa rừng nơi đám Ám Vệ ẩn nấp, một tiếng nổ lớn vang lên khi một cột lôi điện từ dưới mặt đất phóng lên trời khiến cây cối cùng đất đá xung quanh nổ tung.



Tiếng nổ lớn khiến tất cả mọi người liền chú ý đến nơi đó, chỉ thấy từ bên trong vụ nổ có mấy thứ văng lên trên trời và nhìn thì có vẻ chúng không giống với đất đá hay cành cây cho lắm, nhìn kĩ lại thì không ngờ đó lại là một đám chân tay đứt gãy cùng với mấy mảnh cơ thể đứt rời không rõ hình thù, trong đó có một thân ảnh vẫn còn lành lặn đang lơ lửng trên không trung.



Một bóng người từ trên mặt đất phóng lên trời, một tay nắm lấy thân ảnh lành lặn duy nhất trên trời, xoay một vòng liền ném hắn xuống đằng sau lưng Lâm Tử Hàm khoảng chừng trăm mét, bóng người trên trời sau đó liền thả người từ trên xuống, chân giơ lên liền nện một cước vào đúng cái thân ảnh vừa rơi xuống mặt đất, lực đạo mạnh mẽ khiến cát trắng bên dưới bị thổi bay lên trời tạo thành một cột cát bay lung tung.



Từ bên trong đám cát bụi bay mù mịt đó, những tiếng kim loại leng keng vang lên khi một thân ảnh từ từ bước tới bên cạnh Lâm Tử Hàm, đến lúc này mọi người mới nhìn rõ được người vừa mới tới là ai. Chỉ thấy đó là một nam nhân cao lớn trên người mặc một bộ giáp kim loại màu hoàng kim trông vô cùng tinh mỹ, trong tay cầm theo một lưỡi hái khổng lồ, đeo một chiếc mặt nạ che đi một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ nửa trên khuôn mặt với đôi mắt màu đen không có con ngươi lúc này đang xuất hiện vô số tơ máu tỏa ra hào quang màu đỏ sẫm yêu dị thấp thoáng đằng sau mái tóc bạc trắng.



Tử Phong bước tới bên cạnh Lâm Tử Hàm, cười nói: “Ta không tới muộn chứ?"