Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 331 : Mai Tôn giả

Ngày đăng: 18:00 30/04/20


Bạch Tử Phong gầm lên một tiếng, hai tay chống mạnh xuống đất một cái, trực tiếp nhấc bổng cả người lên, hất văng những cây cột kim loại đang đóng lên người mình cùng với Trần Mộ, cả người bật dậy, nhằm thẳng Trần Mộ lúc này còn đang chới với trên không trung, cánh tay vung lên liền tung một quyền vào thẳng bụng đối phương.



"Tử Lôi Nhất Kích - Chưởng Tâm Lôi!!".



Một tiếng lôi minh vang lên, không gian xung quanh vặn vẹo kịch liệt sau đó sụp đổ, cả người Trần Mộ như diều đứt dây văng ngược ra phía sau, xuyên thủng một cơ số tòa nhà trước khi cắm mặt xuống đất tạo thành một cái hố sâu mấy chục mét. Bạch Tử Phong lơ lửng trên không trung, Đế Uy bộc phát đến mức tận cùng khiến cho không gian phụ cận điên cuồng vặn vẹo, khói bụi cùng đất đá bốc lên cao ngàn trượng tạo thành một cơn lốc khói bụi mù mịt không còn nhìn rõ thân ảnh của hắn nữa.



"Arggg!!".



Một tiếng gầm rũ vang lên kèm theo tiếng kim loại va chạm vào nhau leng keng, một luồng sóng xung kích từ bên trong cơn lốc phóng ra ngoài, lập tức thổi bay toàn bộ khói bụi đang bay mù mịt, để lộ thân ảnh của hắn. Chỉ thấy lúc này Bạch Tử Phong đang lơ lửng trên không trung, trên người là một bộ giáp trụ tinh xảo màu bạc gai góc dữ tợn nhưng lại không khiến hắn trông có vẻ nặng nề, lớp giáp kéo dài từ trên vai xuống tận chân, hoàn toàn bao phủ toàn bộ cơ thể hắn. Trên vai hắn lúc này là sáu cánh tay cũng được bọc trong lớp giáp màu bạc giống nhau y đúc, so sánh với lúc hắn vẫn còn là Thiên Ma Vương thì sáu cánh tay này phải to hơn gấp rưỡi, bàn tay to với những chiếc móng vuốt sắc nhọn trông không khác gì vuốt rồng.



Trên đầu hắn lúc này cũng được bao phủ trong lớp giáp, tạo thành một chiếc mũ trụ che kín phần đầu của hắn, đỉnh đầu có hai chiếc sừng dài cỡ nửa mét hơi uốn cong, bên dưới vẫn là chiếc mặt nạ Thiên Ma Diện nhưng lúc này cũng đã chuyển sang màu bạc, mái tóc của hắn biến thành dài, từ khe hở bên dưới mũ trụ mà lọt ra bên ngoài, lúc này đang bay phất phơ trước gió. Đằng sau lưng hắn là hai đôi cánh xương xẩu đang bốc lên một ngọn lửa màu bạc cháy ngùn ngụt, một đôi cánh to phía trên và một đôi cánh nhỏ hơn ở phía bên dưới ngang hông, nhìn vào không khí xung quanh ngọn lửa trên cánh của hắn đang thiêu đốt cả không gian xung quanh thì có thể biết được nó nóng đến mức nào.



Bạch Tử Phong hờ hững lơ lửng trên không trung, toàn thân uy áp bộc phát khủng bố không kém gì một Thánh Hoàng cường giả, có chăng thua kém chỉ là về mặt chất mà thôi, trông hắn lúc này không khác gì một pho tượng ác ma hàng lâm nhân gian, cao quý nhưng lại không kém phần đáng sợ.
Các vị trưởng lão nghe vậy nhưng không một ai dám hé răng nói nửa lời, tất cả giống như bé ngoan cúi đầu nhận lỗi trước bố mẹ vậy, đến cả hít thở mạnh cũng không dám. Một vị trưởng lão nuốt nước bọt một cái, sau đó mới ấp úng nói: "Chuyện này....."



"Yên lặng!! Tất cả cút về núi của mình, mang theo cả cái tên vô dụng này nữa, tu vi Thánh Giả trung giai mà bị Thánh Giả sơ giai đánh cho bất tỉnh, bảo hắn sau khi tỉnh lại thì đi vào Cực Băng Động diện bích đủ 15 ngày cho ta, dám bước ra ngoài sớm một giây thì ta sẽ cho hắn ăn một chiêu." Giọng nói đanh thép của Mai Tôn giả vang lên khiến đám trưởng lão ngày thường cao cao tại thượng lúc này không khỏi sợ hãi mà bỏ chạy thục mạng, vẫn không quên mang theo Trần Mộ đang thoi thóp đi, chỉ sợ nán lại thêm một chút nữa thì chính bản thân mình cũng bị tống vào Cực Băng Động diện bích.



"Lâm Tử Hàm ở lại!!"



Lâm Tử Hàm đang định len lén trốn đi thì bị gọi giật lại, trên mặt không khỏi nở một nụ cười nịnh nọt nói: "Mai Tôn giả, ngài gọi ta lại có chuyện gì??".



Dùng chân hất người Tử Phong về phía Lâm Tử Hàm khiến nàng buộc phải ôm lấy cơ thể hắn, Mai Tôn giả nhíu mày nói: "Hắn ta thuộc chấp pháp đoàn đúng không?? Mang theo hắn rồi đi theo ta, bảo người gọi tông chủ cùng với các vị Tôn giả khác đến chỗ của ta nữa, ta có chuyện quan trọng cần nói." dứt lời liền bỏ đi ngay lập tức, trước khi đi còn dùng ánh mắt của mình kín đáo nhìn thoáng qua một phía rồi mới bỏ đi.



Lâm Tử Hàm không còn cách nào khác buộc phải ôm lấy Tử Phong bay theo, để lại đằng sau là một ngoại môn hoang tàn đổ nát. Từ đằng sau một bức tường vỡ nát, Hồ Phi Nguyệt bước ra, khóe miệng còn vương một chút máu, run rẩy lẩm bẩm: "Thánh Tôn cường giả!!!"