Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 338 : Thánh giai quyết đấu
Ngày đăng: 18:00 30/04/20
Thanh Long phong là sơn phong có thực lực lớn nhất trong bốn phong, số lượng đệ tử vô cùng đông đảo lên đến hàng ngàn người, lẽ dĩ nhiên thì ngoại trừ tu luyện đơn thuần ra, huấn luyện thực chiến cũng được chú trọng, dù sao thì tu luyện đến mức nào đi chăng nữa nhưng không có kinh nghiệm thực chiến thì cũng chẳng khác gì hoa trong nhà kính, gặp phải chiến đấu thực sự chắc chỉ sống không quá mười giây rồi sẽ bị giết chết, điều đó thì không ai muốn cả.
Muốn huấn luyện thực chiến, đương nhiên thì chỉ có cách thực sự chiến đấu, chỉ có kinh nghiệm đúc kết từ trong chiến đấu mới thật sự có ích, bất kì lí thuyết nào cũng chỉ là sáo rỗng. Lấy số lượng đệ tử lên đến hàng ngàn của Thanh Long phong, mỗi một lần tiến hành huấn luyện thực chiến đòi hỏi rất nhiều diễn võ trường hay võ đài đại loại như thế. Đằng sau Thanh Long phong chính là khu vực được xây dựng đặc biệt chỉ để phục vụ mục đích này, ở đó có vô số võ đài được dựng lên, số lượng lên tới trên dưới một ngàn lôi đài có dư, mỗi một lôi đài đều được tạo nên bởi thiên ngoại vẫn thạch vô cùng cứng rắn, kể cả dùng thực lực Tôn cấp toàn lực ra tay cũng chỉ để lại vài đạo vết nứt trên võ đài, đó là chưa kể mỗi võ đài còn dược Thánh giai cường giả của Lăng Hư Cung gia trì bằng cấm chế cường đại tránh "tên bay đnạ lạc" lọt ra ngoài khi giao chiến.
Ngày hôm nay vốn dĩ theo lịch thì là ngày huấn luyện thực chiến của đệ tử Thanh Long phong, nhưng vì một lí do nào đó mà khu vực diễn võ trường đã bị phong tỏa, toàn bộ đệ tử được dặn không được bén mảng tới gần khu vực này, nếu có gặp bất trắc gì thì tự chịu, còn đâu thì không nói gì khác.
Nhưng cũng không hiểu tại sao, dường như là có thông tin rò rỉ ra ngoài, tất cả đệ tử Thanh Long phong đều biết được hôm nay có một trận tỉ thí giữa vị trưởng lão tân nhậm mới gia nhập Thanh Long phong với bát trưởng lão Bạch Hổ phong, cuối cùng thì mặc kệ lời cảnh báo từ các chấp sự cùng trưởng lão, hàng ngàn đệ tử lũ lượt kéo đến, tụ tập ở xung quanh khu vực diễn võ trường mong được nhìn thấy giao chiến giữa Thánh cấp cường giả với nhau, không chỉ thế mà còn có một cơ số đệ tử đến từ các phong khác nữa, tràng cảnh náo nhiệt vô cùng.
Đối với việc này thì sau một hồi bàn luận, các vị trưởng lão sau một hồi bàn luận cuối cùng cũng không cưỡng ép đuổi tất cả đệ tử đi, dù sao thì Thánh cấp đối chiến cũng không phải ngày nào cũng nhìn thấy, đối với những đệ tử vẫn còn đang loay hoay ở Tướng cấp, Vương cấp này sẽ là một lần đại khai nhãn giới, sẽ khá là có ích trong con đường tu luyện của bọn họ, cũng như là để cho cái đám đệ tử thiên tài ngày thường lúc nào cũng đặt hai mắt ở trên trán biết được bản thân mình vẫn còn kém lắm mà thu liễm lại.
Cấm chế trên võ đài vốn được các vị Thánh Giả tạo nên, bình thường vô cùng hiệu quả, nhưng lần này không phải là Vương cấp, Tôn cấp ra tay mà là Thánh cấp cường giả, mấy cái cấm chế này xem ra không đủ dùng, cuối cùng đích thân các vị Tôn giả nhúng tay vào, tạo ra một cái cấm chế khủng bố đến cả Thánh Hoàng cường giả cũng không thể lay chuyển, tránh cho "tên bay đạn lạc" giết chết đám đệ tử đang đứng ở xa kia.
Không chỉ các đệ tử, đến cả trưởng lão của các phong khác cũng có mặt tại đây, tuy rằng ngày hôm đó bọn họ cũng đã nhìn thấy Tử Phong đập bán sống bán chết Trần Mộ ra sao, nhưng lúc đó cả hai đều không sử dụng Lĩnh Vực, thành ra bọn họ cũng không thể nào làm ra phán đoán chân chính về thực lực của Tử Phong được.
Đối với việc này thì Tử Phong không có quan tâm lắm, hắn vốn dĩ không bao giờ để ý tới con mắt của người khác, không có ai nhìn với cả vạn người quan sát thì cũng không khác nhau là bao, hắn cứ việc mình mình làm mà thôi. Đương nhiên lần tỉ thí này chỉ là giao đấu hữu nghị, cả hai cũng không có thâm thù đại hận gì để mà tiến hành một trận sinh tử chiến, chỉ cần đánh tới điểm mấu chốt là sẽ có Tôn giả can thiệp ngừng trận đấu lại ngay lập tức, cơ mà lấy sự kì diệu của Lĩnh Vực, Tử Phong hắn vẫn có thể đánh thẳng tay mà không cần thu liễm, chỉ cần để lại cho đối phương một hơi thở là được.
Trần Mộ cũng không mong chỉ với vài chiêu vớ vẩn như thế có thể hạ gục đối phương, nhìn thấy Tử Phong dùng tay không chặn kiếm quang của mình khiến hắn cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết, không ngờ lại mở miệng cười lớn:
"Hay!! Hay lắm!! Cuối cùng thì ta cũng có thể chiến một trận nghiêm túc với ngươi rồi, Tử Phong trưởng lão!!"
"Như thế này vẫn chưa phải là nghiêm túc đâu." Tử Phong phủi bụi khỏi ống tay áo, nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy, đối với Thánh cấp chúng ta thì mấy chiêu thức này cũng chỉ là để làm nóng người thôi. Đến lúc để trận chiến thực sự bắt đầu rồi, Lĩnh Vực - Kim Cang Thiên Kiếm!!!" Trần Mộ cười có chút điên cuồng, ngay khi hắn vừa dứt lời, một đạo sóng âm to lớn có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy từ trên người hắn tỏa ra, bên tai mọi người nghe thấy một tiếng "ông ông" giống như tiếng kim loại rỗng va chạm với nhau.
Sóng âm xuất hiện xuyên qua cấm chế mà bay ra ngoài, cất lên một cơn cuồng phong bạo vũ, trong một cái nháy mắt đó, xung quanh người Trần Mộ đã được bao bọc bởi một không gian thuần một màu hoàng kim lấp lánh, che phủ một khoảng không với bán kính hơn trăm mét, xung quanh hắn là vô số quang điểm hình trụ bay lơ lửng, nhìn thoáng qua thì có chút giống với một cây cự kiếm khổng lồ, bản thân hắn thì lơ lửng trên không trung ở giữa khoảng không gian đó, toàn thân tỏa ra kim quang chói lọi cùng uy áp như muốn hủy thiên diệt địa.
Vừa vào trận đã sử dụng Lĩnh Vực, xem ra những lời mà Trần Mộ nói hôm trước không phải là nói dối, hắn thật sự muốn một trận Lĩnh Vực chiến với Tử Phong a.
Tử Phong nhìn đối phương giống như một vị thần linh đang dùng ánh mắt ngạo thị thiên địa mà nhìn xuống chúng sinh, đằng sau chiếc mặt nạ của mình, khóe miệng hắn bỗng nhiên cong lên thành một nụ cười quỷ dị: "Lĩnh Vực......"