Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 34 : Đi săn
Ngày đăng: 17:57 30/04/20
Nghe câu nói đầy sát khí của Tử Phong, Mặc Thủy không khỏi rùng mình lùi lại phía sau. Ôn Vân Sơn ở ngay bên cạnh thấy thế đành phải cười giảng hòa: “Ha ha, thôi nào, Mặc Thủy cũng chỉ muốn chạm vào nó một chút thôi, làm gì mà phải nóng giận vậy chứ.” Nói rồi liếc mắt cho Mặc Thủy ra hiệu.
Mặc Thủy hắn tính cách bộp chộp không suy nghĩ không có nghĩa là hắn ngốc, thấy ánh mắt của Ôn Vân Sơn, hắn cũng thuận nước đưa thuyền, cười giả lả nói: “Phải đấy phải đấy, tôi cũng chỉ muốn chạm vào nó thôi, huynh đệ căng thẳng quá, nó là sủng vật của cậu, tôi nào dám làm gì nó a!”
Tiểu hồ ly giống như nghe hiểu tiếng người, thấy Mặc Thủy cười làm lành, liền không tỏ ra sợ hãi nữa, bò ra ngoài, lấy chân cào cào vào tay Tử Phong. Sau khi Tử Phong đưa tay bế tiểu hồ ly lên ôm vào ngực, lúc này nó mới có vẻ thỏa mãn lim dim mắt lại mà ngủ. Mặc dù Tử Phong nói hắn nhặt được tiểu hồ ly từ hôm qua, nhưng mọi người không ai tin, cứ nhìn vào biểu hiện thân mật của nó với Tử Phong mà xem, không nuôi từ lúc nhỏ thì ai mà tin được. Cơ mà Tử Phong làm thế nào để giấu nó suốt quãng đường đi thì không ai biết, cuối cùng mọi người cũng không biết đâu mới là thật nữa.
Đối với biểu hiện thân mật của tiểu hồ ly với mình, Tử Phong cũng vô cùng nghi hoặc, thường nói yêu thú luôn có địch ý với nhân loại, tiểu hồ ly này tốt xấu gì cũng là yêu thú nhị giai, không có lí nào lại ưa thích nhân loại cả. Hơn nữa, tiểu hồ ly này giống như là nghe hiểu được tiếng người vậy, thấy Mặc Thủy đòi đem nó đi bán thì chạy trốn, lúc hắn cất lời đe dọa Mặc Thủy thì giống như là vô cùng thỏa mãn, còn cọ cọ đầu vào lòng hắn làm nũng, tất cả đều khiến hắn liên tưởng tới một………..con người chứ không phải là yêu thú.
“Không phải là ta bắt được một con hồ ly tinh chứ?” lắc lắc đầu, hắn không khỏi tự giễu, hồ ly tinh căn bản không tồn tại ở thế giới này, tuy vậy yêu thú hóa hình thì có đấy. Nhưng yêu thú hóa hình bét nhất cũng là Thất giai yêu thú, tương đương Thánh cấp nhân loại. Ngươi nghĩ một con yêu thú Thánh cấp sẽ dễ dàng để ngươi đem ôm vào lòng nựng nựng như sủng vật ư, mơ đi.
Vả lại Tử Phong cũng đã dùng Phân tích nhãn ngó qua thuộc tính của tiểu hồ ly rồi, nhị giai cao cấp yêu thú, không sai vào đâu được, hắn chỉ có thể mặc định coi tiểu hồ ly hiểu tiếng người mà đối xử thôi. Đoàn chừng thân thiết với hắn cũng chỉ là vì hắn đã cứu mạng nó, thay vì nhân lúc nó bị thương thì một dao xiên chết, rồi lột da đem bán, bộ da lông của nó chắc cũng đáng giá lắm đó.
Dứt lời, một tên Sư cấp lục phẩm lao lên, có vẻ như hắn là người gọi là Tần Lập kia, theo sau là hai người nữa, tu vi Sư cấp ngũ phẩm, cũng không kém cạnh là bao. Ba người có thực lực yếu nhất lúc này rút ra kẽo giãn khoảng cách, trong tay lập lòe phi tiêu cùng phi đao, chắc hẳn là đã tẩm độc. Tên lão đại Sư cấp cửu phẩm cùng đệ đệ của hắn có tu vi Sư cấp thất phẩm lúc này cũng lao lên, dùng khí thế kinh người bắt đầu tấn công Hắc Vân Hổ, lúc này đã bị đám người Tần Lập lôi kéo sự chú ý.
Tám người phối hợp ăn ý, hiển nhiên là không phải lần đầu đi săn, Tử Phong đứng ngoài mà quan sát, không hề có ý định rời khỏi hay động thủ, còn hắn nghĩ gì trong đầu lúc này thì chỉ có trời biết.
Hắc Vân Hổ lúc này rất buồn bực, nó chỉ đang ngủ một giấc trong vùng lãnh địa của mình mà thôi, tự nhiên có tám tên nhân loại nhảy vào trong lãnh địa của nó, đáng giận hơn nữa, bọn chúng còn hướng nó công kích. Đầu hổ này ở khu vực xung quanh nơi hầu hết chỉ có yêu thú nhất nhị giai, kể cả có tam giai cũng yếu hơn nó, đã sớm có thói quen như vương giả không ngai, nay một đám nhân loại hèn mọn lại dám vuốt râu hùm, bảo sao nó không tức giận muốn cắn chết mấy tên này được.
Tần Lập hành động vô cùng điên cuồng, tay cầm trường thương nhưng lại áp sát lại sáp là cà với Hắc Vân Hổ, mục đích chính là thu hút sự chú ý của nó, hắn rất cố gắng a, bởi vì hai tên đồng đội ăn hại của hắn, vốn phải hỗ trợ thì ban nãy trong lúc bất cẩn, bị Hắc Vân Hổ tát bay ra ngoài bị thương, không còn lanh lợi như bình thường nữa, nếu để bọn họ tiếp tục lôi kéo sự chú ý của Hắc Vân Hổ, chết là cái chắc, tốt nhất là lui ra ngoài để một mình hắn làm việc cho xong.
Cũng phải nói là Tần Lập rất điêu luyện trong việc này, Hắc Vân Hổ nhìn con cào cào đang múa may trước mặt kia, không ngừng gầm thét mà hướng hắn công kích, thường những lúc như thế này, tên đầu lĩnh cùng đệ đệ của hắn liến lao lên công kích, tuy không thể gây vết thương trí mạng lên người Hắc Vân Hổ có lớp lông cứng như thép, nhưng gây vết thương nhỏ thì có thể, đánh lâu thì Hắc Vân Hổ đảm bảo sẽ gặp nguy.