Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 347 : Hủy diệt

Ngày đăng: 18:01 30/04/20


“Lĩnh Vực – Hắc Ám Thiên Mạc!!” Tử Phong gào lên một tiếng kinh thiên động địa, cơn lốc hắc khí xung quanh người hắn giống như cuồng phong bạo vũ mà nổ tung, một màu đen sâu thẳm bành trướng cắn nuốt lấy mọi thứ, biến toàn bộ không gian trở thành một vùng tối đen không chút ánh sáng.



Ngay từ ban đầu khi Tử Phong cùng cửu trưởng lão nói qua nói lại thì mọi người cũng đã đại khái hiểu được chuyện gì đã diễn ra, dù sao thì đám đệ tử xung quanh toàn bộ đều là đệ tử chân truyền đã từng ra vào Cửu Huyền Thiên Linh Tháp, mấy cái chuyện ghen ăn tức ở rồi hiếp đáp nhau như thế này xảy ra như cơm bữa, thực lực không bằng nhau thì bắt đầu lôi hậu trường ra xem của ai cứng rắn hơn mà thôi. Còn đối với các vị trưởng lão khác vốn đã trải qua hàng trăm năm tuế nguyệt, mấy sự việc kiểu này diễn ra không phải là ít, chỉ cần nghe một chút là đã hiểu.



Cơ mà hiểu thì hiểu, cũng không ai đứng ra ngăn cản hay giảng hòa hai người, mặc dù Tử Phong trực tiếp xử quyết Mạc Tâm Nghiên tại chỗ sau đó trực tiếp phá tung cấm chế hộ sơn rồi tiến vào như chỗ không người chẳng khác gì tát thẳng vào mặt của cả cái Chu Tước phong này cả, nhưng mà bản thân hắn cũng là một vị trưởng lão, quyền xử phạt đệ tử trong tông môn vẫn có, về tình thì có chút miễn cưỡng nhưng về lí thì hắn không có sai.



Vậy nên là tuy có chút trướng mắt với hành vi tự tung tự tác của Tử Phong nhưng tất cả cùng chọn mặc kệ, mặc định coi rằng đây là chuyện riêng giữa hắn cùng với cửu trưởng lão, mặc nhiên đứng ở một bên xem trò vui.



Chỉ là vào cái lúc hắc khí của Tử Phong bùng nổ, tất cả hơn mười vị trưởng lão ngày đó đã tận mắt chứng kiến uy lực của hắc ám Lĩnh Vực của Tử Phong, chỉ trong vòng chưa tới vài giây đã gần như miểu sát Trần Mộ, cả một đám liền hốt hoảng cả lên, hai vị phong chủ cùng phó phong chủ có tu vi Thánh Hoàng sơ giai cũng không thể nhắm mắt làm ngơ nữa, cả hai người đồng loạt lao lên, muốn một chiêu chế trụ Tử Phong.



“Vô dụng!!” Tử Phong đến động cũng không động, cả ba phân thân của hắn đồng loạt xuất hiện, trong nháy mắt liền có ba giọng nói âm trầm vang lên cùng một lúc: “Lĩnh Vực – Hắc Ám Thiên Mạc!!!”.



Mỗi phân thân của Tử Phong đều có thể sử dụng mọi năng lực giống y như bản thể, lẽ đương nhiên là bọn chúng có thể sử dụng Ám Chi Lĩnh Vực – Hắc Ám Thiên Mạc, tuy rằng uy lực bị giảm sút nhưng chung quy lại thì đó vẫn là Lĩnh Vực tầng thứ hai hàng thực giá thực, không phải là thứ gì để có thể coi nhẹ.



Hai vị Thánh Hoàng cường giả vừa ra tay đã kích hoạt Lĩnh Vực của mình, xung quanh hai người ngay lập tức hình thành một vùng không gian khép kín mang theo pháp tắc chi lực mà họ đã lĩnh ngộ ra, chỉ là vấn đề nằm ở chỗ, bọn họ tuy là Thánh Hoàng cường giả, về lí mà nói thì phải mạnh hơn rất nhiều so với Tử Phong, nhưng thứ khiến Thánh Hoàng mạnh hơn Thánh Giả không phải là cơ thể của bọn họ, mà chính là pháp tắc, là Lĩnh Vực.



Thánh Hoàng cường giả thân sở hữu Lĩnh Vực tầng thứ hai thập phần cường hãn, là một tồn tại tuyệt đối đứng trên Lĩnh Vực tầng thứ nhất, nhưng mà Hắc Ám Thiên Mạc của Tử Phong cũng nào có phải là Lĩnh Vực tầng thứ nhất như những Thánh Giả khác đâu. Chỉ thấy Lĩnh Vực của phong chủ cùng phó phong chủ vừa xuất hiện, còn chưa kịp làm nên trò trống gì thì đã ngay lập tức bị bốn tầng Hắc Ám Thiên Mạc chồng chất lên nhau nhấn chìm vào trong bóng tối vô tận ngay lập tức, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mỗi người.



Lúc này toàn bộ không gian bao trùm lấy đám đệ tử chân truyền cùng với các vị trưởng lão hoàn toàn đã chuyển thành một màn đêm vô cùng vô tận, tuy mỗi người đều có thể nhìn thấy thân ảnh của nhau nhưng lại hoàn toàn không thể nhìn thấy bất kì sự vật gì ở xung quanh mà chỉ có thể dùng thần thức cảm nhận thấy những cái bóng mờ, không gian ngoại trừ hai màu đen trắng ra thì không còn màu sắc gì khác, đến cả một chút tạp âm cũng không còn.
Một tiếng lôi minh long trời lở đất vang lên, ngày đó đã từng nhìn thấy Tử Phong dùng chiêu này nhưng đó là thông qua cấm chế bảo vệ của võ đài, nay gần như là tự thân thể nghiệm cái gọi là Song trùng Lĩnh Vực, các vị trưởng lão sau khi trực tiếp "hưởng thụ" liền không khỏi táng đảm kinh hồn, chỉ thấy hơn mười vị trưởng lão với hơn mười cái Lĩnh Vực, tu vi mỗi người dao động từ Thánh Giả sơ giai đến cao giai đỉnh phong cũng có, nhưng toàn bộ những Lĩnh Vực đó đều xuất hiện những vết nứt vỡ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, những người yếu nhất thì Lĩnh Vực trực tiếp bị phá hủy mất một phần, may mắn đó là đám đệ tử cũng không có vấn đề gì hết.



Chỉ đứng ngoài gián tiếp dính phải "tên bay đạn lạc" mà đã như thế này, các vị trưởng lão nhớ lại trận tỉ thí cách đây không lâu mà không khỏi rùng mình, xem ra Tử Phong ngày đó đã nương tay rất nhiều a. Cơ mà từ từ đã, lần này hắn không hề nương tay, mục tiêu chính của lần này là cửu trưởng lão, người mà tu vi còn thấp hơn cả Trần Mộ....hỏng rồi!!!



Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều không khỏi trừng mắt nhìn vào trung tâm của làn sóng thần, chỉ thấy ở đó cơn sóng cao hàng ngàn trượng đã bị lôi điện lực thiêu hủy thành hơi nước, xung quanh nồng nặc một mùi hăng cực mạnh của nước đã bị lôi điện phân tách thành ôxy và hydro, sau đó thì chính bản thân ôxy cũng bị dòng điện khủng bố này biến thành ozone tạo ra cái mùi hăng đặc trưng này, ở giữa đám hơi nước mù mịt đó là hai thân ảnh đang lơ lửng trên không trung.



Màn đêm vô tận đột nhiên biến mất, ánh sáng mặt trời trở lại khiến đôi mắt của tất cả mọi người có chút không quen, mọi thứu trong không gian khôi phục lại màu sắc nguyên bản của mình, phong chủ cùng phó phong chủ cũng xuất hiện bên cạnh đám trưởng lão, hai nữ nhân phong hoa tuyệt đại này tuy trên người không bị thương nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, quần áo trên người ướt đẫm không biết là do mồ hôi hay là do nước biển Tử Phong mới tạo ra.



Diệp Ngưng Tuyết hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng chỉ thấy trước mắt chợt trở nên tối đen không chút ánh sáng, cả người được một luồng lực lượng vô hình bao bọc lấy, sau đó thì nghe thấy những thanh âm chấn động mang tai, mặt đất dưới chân thì rung rinh như có đại địa chấn, rất nhanh sau đó màn đêm biến mất, quang cảnh trước mắt xuất hiện khiến nàng không khỏi há hốc mồm ra.



Chỉ thấy Tử Phong đang lơ lửng trên không trung, một bàn tay đang nắm lấy cổ họng của Chu Tước cửu trưởng lão mà giơ lên trước mặt, trong khi đó thì cửu trưởng lão thân là một Thánh giai cường giả thì toàn thân vô lực, hai cánh tay mới được hồi phục buông thõng xuống, hai chân vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn nay lại bị chặt đứt tới tận gốc, hai cái chân đứt vẫn còn đang ở bên dưới mặt đất, toàn thân trên dưới một trận tàn tạ không chịu được, lúc này đang vô cùng khó nhọc mà hít thở.



"Một con người như ngươi mà có tư cách đánh giá người nhà của ta ư?? Bây giờ thì sao, luận tuổi tác ta phải gọi ngươi là bà ngoại, luận thực lực thì ngươi chẳng đáng để cho ta phải động tay, luận thiên phú thì mười tám đời tổ tông nhà ngươi cũng không theo kịp ta, cường giả vi tôn đúng không?? Để ta cho ngươi thấy như thế nào mới là cường giả vi tôn nhé!!" Tử Phong ở trên không trung cười lạnh lẽo nói.



"Tử Phong, ngươi nháo thế đủ chưa??" Bất ngờ một tiếng nói từ trên không trung vang lên khiến tất cả mọi người ngẩn ngơ, giọng nói này, là tông chủ đại nhân.



Hừ lạnh một tiếng, Tử Phong tiện tay quăng cửu trưởng lão qua một bên như quăng miếng giẻ rách, từ trên không trung hạ xuống, đến cả bản thân hắn cũng không nhận ra là hai mắt của mình chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một đôi đồng tử màu lam nhạt, cần cổ của hắn có một chất nhầy sền sệt màu đen giống như dầu mỏ, dưới dạng những sợi chỉ đan vào nhau như mạng nhện bám vào, lúc này đang dần dần tiêu biến vào làn da của hắn.