Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 361 : Dị biến

Ngày đăng: 18:01 30/04/20


Đằng nào thì khúc củi này chỉ có tác dụng như là "phân bón" cho thực vật, nếu không thể thành thục để tạo ra Thiên Địa Thánh Quả thì cũng như bỏ đi, Tử Phong lại không phải là nông dân chuyên trồng linh thảo, hắn cũng chẳng thèm quan tâm xem liệu máu của mình có thể trực tiếp đầu độc Thiên Địa Thánh Thụ giống như thuốc diệt cỏ hay không. Theo thông tin mà hắn có được, Thiên Địa Thánh Thụ có thể sống nhờ hấp thu máu của sinh vật cấp cao, tuy máu của hắn vô cùng độc nhưng cũng đâu phải chỉ có mỗi Thiên Ma Nhất Tộc là có máu độc đâu, cũng không thiếu những loài khác có máu độc, nếu khúc cây này có chút máu độc cũng không chịu được thì tốt nhất là từ bỏ cái tên Thiên Địa Thánh Thụ đi mà đổi thành Thiên Địa Phế Vật cho nó đúng với sự thật.



Máu của Tử Phong rơi xuống nhanh chóng hủ thực nguyên cả cái gốc cây lớn nơi Thiên Địa Thánh Thụ mọc lên, nhưng bản thân Thiên Địa Thánh Thụ lại không chút hề hấn gì cả, ngay khi tiếp xúc với máu của hắn thì Thánh Thụ giống như một vật sống, không ngừng vặn vẹo giống như một con giun, vô cùng tham lam mà dí vào máu tươi của hắn. Đạt tới Thánh giai, không những thực lực mà cảm quan của Tử Phong cũng được nâng cao, hắn có thể cảm nhận được Thiên Địa Thánh Thụ giống như là đang vô cùng vui sướng mà hấp thu máu tươi của hắn, biểu hiện không hề có chút gì giống như bài xích cả.



Phát hiện ra điều này, Tử Phong không khỏi vui mừng, máu tươi của hắn thì chỉ cần không phải là tinh huyết, có thể hồi phục bất kì lúc nào, nói hắn là một cái ngân hàng máu di động thì cũng không sai, nếu máu của hắn đủ cấp bậc để nuôi dưỡng Thiên Địa Thánh Thụ thì mỗi ngày phun ra vài lít máu để "tưới cây" thì cũng không phải là vấn đề, quan trọng là phải nuôi lớn cái cây này để có thể thu được Thiên Địa Thánh Quả. Hắn không biết Thiên Địa Thánh Quả sẽ có công dụng to lớn ra sao, thậm chí liệu nó có tác dụng với cái cơ thể không thể hấp thụ đan dược tăng cường tu vi của hắn hay không, nhưng một Thiên Địa Thánh Quả có tác dụng tương đương với thập thất phẩm Thần đan thì chắc chắn tác dụng của nó đối với những nữ nhân và người nhà của hắn sẽ vô cùng to lớn, hắn không ăn được chẳng lẽ các nàng lại không dùng được?



Nhìn Thiên Địa Thánh Thụ không ngừng vặn vẹo bên trong vũng máu của hắn, Tử Phong không khỏi vui vẻ tiếp tục ép máu của mình phun ra thêm giống như suối phun, đến cả một chút chóng mặt cũng không có, chỉ có thể cảm thán rằng cơ thể của hắn quá mức trâu bò mà thôi. Thiên Địa Thánh Thụ đang vặn vẹo trong máu, bỗng nhiên dựng thẳng đứng lên, sau đó rễ cây của nó trực tiếp rút ra khỏi gốc cổ thụ dưới chân, sau đó nhanh như chớp mà hóa thành một đạo lục quang lao thẳng vào cổ tay đang chảy máu của Tử Phong.



Tốc độ của Thánh Thụ quá nhanh, đến cả Tử Phong lúc này thực lực mạnh mẽ vô cùng cũng không kịp phản ứng, đến khi nhận ra thì đã thấy Thánh Thụ giống như một con bạch tuộc nhỏ mà quấn vào cổ tay hắn. Đang định hất cái cây tham ăn này ra khỏi tay, bỗng nhiên sắc mặt Tử Phong không khỏi kịch biến, chỉ thấy rễ cây Thánh Thụ ngay lập tức dài ra, hóa thành vô số xúc tu xuyên qua vết thương hở trên tay mà đi xuyên vào cơ thể hắn, một cơn đau đớn kịch liệt ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí hắn.



Đầu óc Tử Phong hơi trì trệ trong tích tắc, sau đó một cơn đau khủng khiếp dâng lên khiến hắn không khỏi gục ngã ngay xuống đất, cơ bắp toàn thân hắn căng cứng, gân xanh nổi lên trên trán của hắn giống như những con giun vằn vện, hắn há miệng ra kêu gào nhưng không hề có âm thanh vang lên, không phải là hắn không thể kêu, mà là cơn đau này quá lớn tới mức hắn có muốn kêu gào cũng không thể phát ra tiếng.



Bản thân hắn không phải là chưa từng trải qua đau đớn, kiếp trước hắn khi chỉ là một đứa trẻ con người hơn mười tuổi đã phải trải qua những thí nghiệm vô cùng tàn khốc trên chính cơ thể hắn, đau đớn mà hắn nhận phải không hề nhỏ, qua đến kiếp này hắn cũng đã trải qua vô số đau đớn mỗi lần tiến hóa huyết mạch, rồi mỗi lần chiến đấu cũng là thập tử nhất sinh, thương tích trên người hắn nhiều vô số kể, đặt lên võ giả khác cũng đủ để bất kì ai chết đến cả chục lần có dư, cơ thể của hắn đối với đau đớn dường như đã trở nên chai lì không cảm giác.



Nhưng mà lần này thì khác, đau đớn mà Tử Phong đang phải chịu vượt qua mọi thứ mà hắn đã từng cảm nhận, cơn đau khủng khiếp khiến bản thân hắn vốn đã quen với nỗi đau cũng không thể chịu đựng nổi, cảm tưởng bất kì lúc nào tinh thần của hắn cũng sẽ tùy thời sụp đổ sau đó trực tiếp mất mạng. Thiên Địa Thánh Thụ không ngừng hút lấy máu tươi của hắn giống như trường kình hấp thủy, chỉ trong nháy mắt đã hút lấy bảy thành lượng máu trong cơ thể hắn, lấy tốc độ tái sinh của hắn cũng ăn không tiêu, cơ thể vạm vỡ của hắn lúc này khô quắt lại giống như khúc củi khô, hoàn toàn không còn nhìn ra dáng vẻ trước kia.
"Roạt!"



Một thân ảnh thướt tha nóng bỏng trực tiếp xuất hiện bên cạnh Lãnh Băng Băng khiến nàng không khỏi giật mình, nhưng khi nhận ra người đó là ai nàng liền cung kính hành lễ: "Đệ tử bái kiến ngũ trưởng lão."



Tuyết Phi Nhan phất tay ra hiệu cho nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng quan sát Lãnh Băng Băng tới mức khiến nàng có chút chột dạ, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Ngươi chính là Lãnh Băng Băng, là người mà Tử Phong đã cưỡng ép đưa vào trong danh ngạch đệ tử tiến nhập bí cảnh?"



Nghe thấy Tuyết Phi Nhan nói như vậy, trong lòng Lãnh Băng Băng không khỏi khẩn trương, chẳng lẽ ngũ trưởng lão ở đây để hỏi tội nàng, nàng vốn vô tội a. Nhưng mà dù thế nào thì đó cũng là sự thật không thể chối cãi, nàng cũng chỉ có thể gật đầu: "Đúng là đệ tử."



Sắc mặt Tuyết Phi Nhan trở nên hòa hoãn, cười nói: "Không cần phải khẩn trương, ta chỉ đang thắc mắc ai là đệ tử đặc biệt có thể khiến trưởng lão của Thanh Long phong trực tiếp tìm đến tận cửa để đòi danh ngạch, cơ mà giờ thì ta cũng hiểu một phần nguyên nhân rồi."



Lãnh Băng Băng nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, không bị trách tội là may mắn rồi, chỉ là lúc ngũ trưởng lão quay lưng đi thì nàng có loáng thoáng nghe thấy tiếng lẩm bẩm: "Phu quân thật là tinh mắt, đến cả mỹ nữ băng sương cũng có thể tìm ra, chỉ là không biết phu quân có ý định gì nữa...."



"Phu quân ư??" Lãnh Băng Băng ngẩn người ra, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ khó có thể tin tưởng được