Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 369 : Nhất kiếm diệt phá thương khung

Ngày đăng: 18:01 30/04/20


Cả một đám người không tự chủ được bị Tuyết Phi Nhan kéo đi, trong đầu là một đống câu hỏi chỉ hận không được mở mồm ra mà nói nhưng ngại Tuyết Phi Nhan là trưởng lão nên không ai dám hé miệng, cũng chỉ có Tiêu Linh là không như vậy. Tiêu Linh tuy nói là đã khôi phục lại một chút sức lực, nhưng vẫn còn xa mới có thể hoạt động như bình thường, nàng cũng như những người khác trực tiếp bị Tuyết Phi Nhan dùng không gian lực lôi kéo, không khỏi thắc mắc:



“Tuyết trưởng lão, chuyện gì vậy, sao đang yên đang lành chúng ta lại phải chạy??”



Vẫn không hề giảm tốc độ của mình đi một chút nào, Tuyết Phi Nhan kéo theo cả đám người lao đi như tên bắn, căn bản không thèm quan tâm tới cái gì gọi là lễ tiết của nữ nhân mà mở miệng chửi bậy: “Con mẹ nó phu quân lúc trước với tu vi Bán Tôn dùng một chiêu này có thể hủy diệt một lúc ngàn vạn đại quân của Xuất Vân đế quốc, trong đó còn có mấy ngàn Vương cấp cùng một lúc, hiện tại đã là Thánh Giả chân chính, một chiêu này tung ra kèm theo pháp tắc chi lực thì bà nội nó ai mà đỡ được, không chạy nhanh để ăn cám cả lũ à!!”



Nhìn thấy Tuyết Phi Nhan ngày thường vẫn luôn một bộ dạng trưởng lão cao cao tại thượng nay lại mở mồm ra chửi bậy giống như bà cô bán thịt ngoài đầu chợ tuyệt nhiên không phải là cảnh tượng có thể thấy được thường xuyên, cơ mà lúc này không ai thèm để ý tới điều này nữa, bởi vì bọn họ đang bị thu hút bởi thông tin trong lời nói của nàng ta.



Thứ nhất đó là Tử Phong trước kia ở thời điểm tu vi chỉ có Bán Tôn chỉ dùng một chiêu đã có thể đồ diệt cả ngàn vạn đại quân, trong đó còn có mấy ngàn Vương cấp võ giả, rốt cuộc là dạng chiêu thức khủng bố gì mà có thể tạo ra chiến tích huy hoàng đến như vậy?? Thứ hai đó là, Tuyết trưởng lão vừa gọi Tử Phong là gì cơ, phu quân hả????



Tử Phong đứng thẳng trên không trung, kiếm chỉ thiên không, linh lực trong cơ thể hắn cuồng bạo sau đó tuôn ra ngoài như thác đổ, lấy cơ thể hắn làm trung tâm, linh khí thiên địa cộng minh cùng với linh lực trong cơ thể hắn tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, trên bầu trời cùng với bên dưới đồng loạt là mây đen và nước biển tạo thành những vòng xoáy cự đại có bán kính lên đến hàng trăm dặm, so sánh hình thể giữa hai vòng xoáy khổng lồ trên trời và dưới đất cùng với thân ảnh Tử Phong nhỏ bé ở giữa tạo ra một tràng cảnh tương phản vô cùng rung động lòng người.



Bạch Lân Hổ tích tụ năng lượng cũng đã khá lâu, nó cúi đầu xuống, một tiếng gầm rú từ trong cổ họng nó phát ra, khối cầu năng lượng khủng bố trước miệng nó đột ngột phát nổ, tạo thành một tia sáng năng lượng cường đại bắn về phía Tử Phong, trên đường đi liền trực tiếp thiêu hủy không gian thành hư vô, uy thế không gì không cản được.




Tuyết Phi Nhan tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy Tử Phong thi triển Phá Thiên Trảm, nhưng qua lời kể của Diệu Yên thì nàng có thể tưởng tượng được sức mạnh khiến thiên băng địa liệt của nó, tràng cảnh trước mắt lại càng chứng minh được lựa chọn đưa mọi người chạy ra thật xa là đứng đắn đến mức nào, nếu nàng vẫn còn ở chỗ cũ thì đến cả bản thân cũng bị cuốn vào trong vụ nổ khiến thiên địa biến sắc này mất.



Không phải là Tử Phong bị tức giận che mờ mắt mà chém bừa Phá Thiên Trảm ra không nghĩ tới an toàn của những người xung quanh, vừa rồi tuy hắn có xuất hiện từ trong bóng của Tuyết Phi Nhan nhưng hắn cũng đồng thời triệu tập một phân thân đang ẩn nấp bên trong bóng của Diệp Ngưng Tuyết đến đây nhằm hộ vệ cho Tuyết Phi Nhan để đề phòng, nếu Phá Thiên Trảm có lan tới nàng thì phân thân của hắn cũng có thể xử lí được, dù sao thì bản thân nàng cũng không phải chỉ là cái bình hoa để cho hắn phải bảo hộ.



Lúc này Tuyết Phi Nhan căn bản không thèm quan tâm tới cái khung cảnh giống như luyện ngục xung quanh, nàng đang trải rộng thần thức của mình ra để tìm kiếm khí tức của Tử Phong, tuy bản thân biết rằng hắn là một “Thiên Ma” cường đại tồn tại từ vạn năm trước nhưng trong lòng nàng vẫn cứ lo lắng, chỉ sợ chính hắn cũng bị cuốn vào trong vụ nổ kinh thiên vừa rồi.



Cơ mà rất nhanh nàng không còn phải tìm kiếm nữa, một thân ảnh từ bên trong làn khói bụi phía trên cao từ từ hạ xuống, lớp giáp trên người nứt vỡ chằng chịt, trên cơ thể khắp nơi là những vết cắt sâu vào tận trong xương chảy máu đầm đìa, gai nhọn trên bộ giáp cũng đã vỡ vụn, một chiếc sừng trên đầu thì cụt tới tận gốc, cái còn lại cũng gãy mất một nửa, sáu cánh tay chỉ còn lại duy nhất một cái, cũng chỉ còn lại đúng hai chiếc cánh lớn đằng sau là còn tạm gọi là nguyên vẹn, hai chiếc cánh nhỏ đã “bốc hơi” từ lúc nào rồi.



Nhìn Tử Phong trông vô cùng tàn tạ nhưng khí tức trên người vẫn mạnh mẽ tới mức khiến người khác không thở nổi, không một ai dám nghĩ rằng hắn ta lúc này là đèn cạn dầu nữa mà giống như là một tôn chiến thần vừa mới từ chiến trường khải hoàn trở về.



Tử Phong còn chưa kịp lên tiếng, một thân ảnh mềm mại đã nhào vào trong ngực hắn, lực đạo mạnh mẽ khiến hắn tí nữa thì phụt ra ngụm máu nãy giờ vẫn tắc ở cổ, khóe miệng hắn không khỏi cười khổ: “Phi Nhan, bỏ ta ra đi, mọi người đang nhìn kìa.”