Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 388 : Hiện thân
Ngày đăng: 18:01 30/04/20
Nghe Tử Phong nhắc đến phần thưởng, cả Deus lẫn hai người Gainey cùng với Augus vốn vẫn đang sững sờ trước việc ông chủ của mình thất bại thảm hại cũng phải giật mình, không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau. Sau đó thì cả ba liền khôi phục lại vẻ trấn tĩnh của mình mà đứng thẳng lên, Deus vung tay lên một cái, không gian xung quanh theo cái vung tay đó liền biến đổi ngay lập tức.
Không còn kiến trúc giống như một đấu trường cổ đại nữa, cũng không còn khán đài, đám quân lính khôi lỗi cũng biến mất giống như chưa từng xuất hiện, toàn bộ không gian nhanh chóng thu hẹp lại chỉ còn vẻn vẹn diện tích của một căn phòng nhỏ, so sánh với diện tích của toàn bộ không gian lúc trước thì một trời một vực.
Ở giữa căn phòng xuất hiện một chiếc bàn đá, không phải là cái bàn to lớn lúc nãy dùng để chơi “Quyết đấu số mệnh”, mà chỉ là một cái bàn đá cỡ nhỏ vừa đủ để cho bốn người ngồi, ở trên đó còn xuất hiện một ấm trà bốc khói nghi ngút cùng với mấy chiếc chén. Tử Phong liền thắc mắc sao mọi thứ lại biến đổi chóng mặt như thế này, hơn nữa ấm trà này là sao, chẳng lẽ tất cả chuẩn bị ngồi xuống uống trà hay sao, hắn thì không vấn đề gì, nhưng ba tên kia chỉ là khôi lỗi không có nhục thể, uống trà cái rắm à.
“Đại đế!!”
“Đại đế không được!!”
Gainey cùng với Augus cùng thất thanh hô lên khi thấy không gian xung quanh biến thành như thế này khiến Tử Phong khó hiểu một trận, chỉ là Deus lại cất tiếng cười nhẹ nhàng, lắc đầu nói: “Không sao, chẳng phải chúng ta vẫn chờ đợi ngày này đến từ hàng trăm vạn năm trước à, các ngươi nên vui mừng mới phải chứ.”
Nói rồi Deus chậm rãi bước tới gần một cái ghế bên cạnh bàn, toàn thân cao hơn năm mét dựng thẳng đứng lên, sau đó thì một việc diễn ra khiến Tử Phong trố mắt ra mà nhìn. Chỉ thấy mấy tiếng kẽo kẹt vang lên, cơ thể khôi lỗi khổng lồ của Deus đột nhiên xuất hiện một đợt ba động kì dị, sau đó thì phần ngực trực tiếp mở bung ra để lộ khoảng không trống rỗng bên trong, từ trong đó lao ra ngoài một quang cầu nhỏ cỡ nửa người bình thường. Quang cầu bay ra ngoài chạm vào chiếc ghế trước mặt liền bùng nổ tạo thành một chùm ánh sáng chói mắt, chùm ánh sáng chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng biến mất, nơi quang cầu bùng nổ chợt xuất hiện một thân ảnh.
Ngồi ở trên chiếc ghế đó là một lão già râu tóc bạc trắng, tuy gọi là lão già nhưng trông y không hề có vẻ già nua ốm yếu, thay vào đó là một cơ thể cường tráng như thanh niên, toàn thân cứng rắn như thép nguội, da thịt không hề nhăn nheo mà ngược lại lại hồng hào trông vô cùng khỏe khoắn, diện mạo thì trông như một người tầm 6-70 tuổi nhưng nhìn vào cơ thể khỏe mạnh kia thì không ai có thể nghĩ giống như vậy được.
“Nghe cho kĩ đây, ta sẽ trả lời cả hai câu hỏi của ngươi cùng một lúc. Đúng thế, mấy tên gọi ngươi vừa nói chính là để ám chỉ cấp bậc trên Thiên Giới. Thiên Giới tu luyện giả chia làm bảy cấp bậc, mỗi cấp bậc chia làm mười cái trọng thiên, từ thấp đến cao là Hư Thần, Tam Vị Thần cảnh, Thần Kiếp cảnh, Thần Vương cảnh và cuối cùng là Chí Tôn Thần Vũ, riêng Tam Vị Thần cảnh chia làm ba cấp gọi là Hạ Vị Thần, Trung Nguyên Thần, Thượng Thiên Thần, tổng cộng lại chính là bảy cảnh giới.
Đấy chính là tên gọi của bảy cấp bậc của tu luyện giả trên Thiên Giới, còn về ảo diệu của mỗi cấp bậc thì tốt nhất là tự ngươi trải nghiệm qua đi, nói cho ngươi lúc này thực sự là trăm hại không lợi, điều này ta thật sự nghiêm túc. Còn về việc bọn ta là ai….”
“Augus, thế là được rồi, vấn đề này để ta trả lời đi.” Deus giơ tay lên ra hiệu im lặng, sau khi thấy Augus dừng lại liền nhìn thẳng vào hai mắt Tử Phong, nhàn nhạt nói:
“Ta tên là Deus, ngoại hiệu Nghịch Thiên Đại Đế, trước kia từng là vương của thập vạn thế giới ở bát trọng thiên, cũng là một vị tổng lãnh đại tướng quân uy chấn tam thập tam thiên trên Thiên Giới, cả đời lấy chiến tranh làm thú vui, đã từng trải qua hàng nghìn hàng vạn trận đánh lớn nhỏ, từ một tiểu quốc vô danh đánh chiếm lấy mười vạn thế giới ở trong bát trọng thiên. Augus cùng với Gainey là hai vị hãn tướng dưới trướng của ta, cũng là hai người trung thành nhất đối với ta.”
Giọng nói của Deus không mang theo nhiều sắc thái cảm xúc, nhưng mà từ trong đó Tử Phong vẫn có thể cảm nhận được một sự tự hào không gì có thể sánh được. Hắn cơ bản không hiểu mười vạn thế giới rồi bát trọng thiên hay tam thập tam thiên có ý nghĩa là gì, nhưng mà có thể từ một cái tiểu quốc nhỏ phát triển thành một tồn tại danh chấn Thiên Giới thì thành tựu đó không nhỏ chút nào, có tự hào cũng là phải.
“Từ từ đã, ngươi mới nói ngoại hiệu của mình là Nghịch Thiên Đại Đế đúng không, vậy tại sao lúc trước ngươi lại tự xưng là Bại Thiên Đại Đế??” Tử Phong chợt nhớ ra.
Cả ba người đối diện nghe thế liền trầm mặc, không khí trở nên áp lực một cách vô cớ, phải mất một lúc lâu sau Deus mới từ tốn nói: “Đó chính là câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên của ngươi. Ta vốn tự xưng là Nghịch Thiên Đại Đế bởi thành tựu của ta đủ để nghịch thiên, nhưng rồi ta cũng đến lúc, thật sự gặp được cái gọi là Thiên!!”.