Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 393 : Độc Cô gia

Ngày đăng: 18:01 30/04/20


Sau một khắc ngẩn ngơ, Tống Mặc Hinh liền khôi phục tỉnh táo, hướng Tử Phong nói:



"Trong này có bốn viên đan dược, ta nghĩ nên chia cho mỗi người một viên, dù sao thì đây cũng là đan dược Tử Phong trưởng lão tự mình dành được, ngài nghĩ sao??"



Tử Phong nhún vai tỏ vẻ không có vấn đề gì, dù sao thì với thể chất của hắn mọi thể loại đan dược đều vô dụng, cũng chỉ có đan dược khôi phục linh lực là miễn cưỡng có chút hiệu quả, hơn nữa bát giai đan dược đối với hắn chỉ là đồ ăn vặt cho Tuyết Liên, muốn làm gì thì làm, chỉ là trong lòng cũng đánh giá Tống Mặc Hinh cao hơn một chút, không ngờ là nàng ta cũng khá là hiểu đạo lí, còn biết rằng bản thân chẳng làm được gì, vô công bất thụ hưởng nên mới nghĩ ra biện pháp này.



Thấy Tử Phong đồng ý, Tống Mặc Hinh liền mở lọ đan dược ra, phân cho mỗi người một viên, đan dược đến tay, mọi người đều có thể cảm nhận được kim chi lực cường hãn ẩn bên trong khỏa Long Hổ Kim Đan, không hổ danh là bát phẩm đan dược, chưa ăn vào miệng đã có thể cảm nhận được dược lực mạnh mẽ. Thân là Thánh cấp cường giả, mỗi người ai cũng có không gian giới chỉ, bên trong đương nhiên chứa không ít bình ngọc chuyên dùng để đựng đan dược, ba người ai cũng vội vàng lấy một bình ngọc ra cất khỏa Long Hổ Kim Đan vào trong, tránh để lâu trong không khí khiến dược lực hao mòn.



Cầm lấy viên đan dược trong tay, Tử Phong đến liếc cũng không thèm liếc ném về phía Tống Mặc Hinh, tùy tiện nói: "Ta không cần thứ này, cho ngươi."



Vội vàng bắt lấy khỏa đan được, Tống Mặc Hinh có chút khó tin mà nhìn vào nam nhân trước mắt, phải biết rằng bát phẩm đan dược là thứ chỉ có thể ngộ không thể cầu, giá trị liên thành, dù bản thân không dùng được thì có thể đem về tông môn, tin rằng cao tầng tông môn cũng sẽ không bạc đãi hắn, vậy mà Tử Phong không thèm quan tâm, coi nó như viên bi ve mà ném cho nàng, bộ dáng tùy tiện tiêu sái không thấy chút tiếc nuối nào, nói nàng không ngạc nhiên là nói dối.



Đối phương với mình quen nhau còn chưa được bao lâu, đừng nói đến giao tình này nọ, đến cả nói chuyện với nhau còn chưa quá được 30 câu, vì lẽ gì mà hắn lại đối tốt với mình như vậy?? Chẳng lẽ là hắn coi trọng nhan sắc của nàng, muốn tăng hảo cảm của nàng đối với hắn ư? Cũng có thể lắm chứ, Tống Mặc Hinh bản thân cũng là một đại mỹ nữ, hơn nữa bất kể thân phận hay thực lực đều có hấp dẫn cực lớn đối với nam nhân, vị trưởng lão Lăng Hư Cung này có chút động tâm cũng không có gì lạ lắm. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ, ánh mắt nhìn Tử Phong có chút mềm mại, trái tim trong lồng ngực như con nai nhảy loạn.



Còn cái tên đầu gỗ Tử Phong thì hoàn toàn không biết Tống Mặc Hinh đang nghĩ cái quỷ gì, hắn vốn không đặt mấy viên đan dược này vào mắt, ném cho nàng cũng chỉ bởi vì nàng đang đứng gần hắn nhất, tuyệt nhiên không hề có ý gì khác, nếu hắn mà biết được trong lòng nàng đang nghĩ gì thì dám cá là hắn sẽ quỳ xuống vái đủ ba vái, nhận nàng làm sư phụ bởi trí tưởng tượng quá mức trâu bò của nàng. Hàn Nhất Nguyên thấy Tử Phong ném đi viên đan dược giá trị không thể đong đếm kia mà trong lòng không khỏi nhỏ máu, cơ mà nghĩ đến việc đây là đồ của người ta, người ta muốn làm gì còn chưa đến lượt hắn lên tiếng, lời đến miệng cũng chỉ biết nuốt ngược lại, thầm mắng Tử Phong tuổi trẻ háo sắc.
Chiến đấu kéo dài không lâu đã kết thúc, một tiếng kiếm khí sắc bén vang lên cắt đứt không gian, sau đó là tiếng kêu thảm của tên chấp sự Lăng Hư Cung vang lên, cả người hắn từ trên không trung rơi xuống như diều đứt dây, khí tức trên người suy yếu cực điểm, hiển nhiên là đã bị thương không nhẹ.



"Ta đã không có được thì ngươi cùng đừng hòng có được!!" Tên chấp sự Lăng Hư Cung như nổi điên, viên yêu đan kia xuất hiện trong tay, vung kiếm lên liền muốn chém xuống, lấy khí thế của hắn thì một kiếm này yêu đan sẽ bị chém nát không thể nghi ngờ.



"Khốn kiếp!!" tiếng rống giận của thanh niên áo đen vang lên, hắn lao từ trên không trung xuống, bàn tay vung ra liền hóa linh lực thành một cự chưởng băng hàn đập ngang người tên chấp sự. Tên chấp sự lúc này căn bản không còn dư lực tránh né, bị cự chưởng kia vả ngang người, thân hình bắn sang một bên, yêu đan trong tay cũng mất đi khống chế, hóa thành một đạo quang mang phóng vụt xuống bên dưới.



Trời xui đất khiến thế nào, viên yêu đan to bằng quả quít kia trực tiếp bay thẳng vào đám đệ tử Lăng Hư Cung lúc này đã lùi ra xa, thần kì mà rơi vào trong lòng Diệp Ngưng Tuyết khiến nàng theo bản năng đỡ lấy, không khỏi ngớ người ra. Tên thanh niên áo đen vốn vẫn luôn chú mục vào viên yêu đan, lúc này từ trên trời lao xuống, cánh tay đã hóa thành băng tuyết giơ lên nhằm thẳng ngực Diệp Ngưng Tuyết trảo tới, lực đạo cùng tốc độ ngoan tuyệt đến cực điểm, đừng nói là bắt lấy viên yêu đan, dư lực hoàn toàn có thể xuyên thủng người Diệp Ngưng Tuyết trừ khi hắn dừng lại giữa chừng. Nhưng với tốc độ khủng khiếp thế này, nếu dừng lại giữa chừng sẽ khiến linh lực trong người bị nghịch chuyển dẫn đến nội thương, hắn ta sẽ vì không muốn giết chết một đệ tử bình thường trong Lăng Hư Cung mà dừng tay tự chịu nội thương ư?? Đáp án là không thể nào!



Viên yêu đan rơi vào người Diệp Ngưng Tuyết, đám đệ tử hai tông môn xung quanh liền lấy tốc độ cực nhanh mà chạy ra xa, để mặc nàng đứng yên chịu chết, nói đùa sao, không thấy đến cả Bán Thánh cũng bị đánh bại hay sao, ở lại để chịu chết à. Vương cấp ở trong Sinh Hồn bí cảnh không phải là mạnh mẽ gì cho cam nhưng lực phản ứng vẫn thập phần nhanh nhẹn, chỉ có Diệp Ngưng Tuyết vốn tu vi chỉ có Tướng cấp ngũ phẩm, phản ứng chậm chạp, còn chưa kịp hoàn hồn thì kình phong mang theo hơi thở lạnh buốt đã đánh tới.



Chấp sự của Lăng Hư Cung muốn ra tay trợ giúp nhưng khoảng cách vốn không quá gần, hơn nữa tâm thần bị tên chấp sự thất bại trên không trung thu hút, thanh niên áo đen tốc độ thật sự quá nhanh khiến họ không kịp phản ứng mà ra tay cứu viện, vả lại dù có ứng cứu kịp thời thì khí kình sinh ra từ hai Tôn cấp ra tay Diệp Ngưng Tuyết căn bản không thể nào chịu nổi, kiểu gì nàng cũng chết nên đám chấp sự không muốn liều mạng cứu giúp.



Thanh niên áo đen chỉ cách Diệp Ngưng Tuyết một khoảng nhỏ, cánh tay với ra là có thể xuyên thủng ngực đối phương nắm lấy viên yêu đan, chỉ là ngay vào lúc này, một bóng ma tử vong trực tiếp phủ xuống đầu khiến hắn không khỏi kinh hãi, bất chấp linh lực nghịch lưu vội vàng cưỡng ép cơ thể nghiêng qua một bên, lao về một hướng khác. Ngay khi hắn vừa chuyển mình, một hắc ảnh lao từ trên trời xuống ngay chỗ hắn vừa mới chuyển hướng, phát ra một tiếng nổ lớn điếc tai, kình khí sinh ra hóa thành cuồng phong bạo vũ thổi bay tất cả mọi thứ xung quanh kể cả đám đệ tử Lăng Hư Cung cách đó không xa.